Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103. Cô Đã Hoàn Toàn Cạn Lời Rồi

Chương 103. Cô đã hoàn toàn cạn lời rồi Chương 103. Cô đã hoàn toàn cạn lời rồi

Chương 103: Cô đã hoàn toàn cạn lời rồi

Lý Thanh Lê nhìn thấy anh hai Lý không còn bóng dáng hăm hở nữa, thầm nghĩ vừa rồi mình bịa đại, cưỡng chế đổ việc chị hai không mang thai được lên đầu anh hai chắc hẳn không có chuyện gì đâu? Hơn nữa cô cảm thấy mình nói cũng không phải không có đạo lý chút nào, thuốc phiện hại thân, rượu cũng không phải thứ gì tốt, cho nên chắc chắn cũng sẽ hại thân, có thể dẫn đến không sinh được con hay không thì cô không biết, dù sao nó chắc chắn sẽ khiến anh hai cô đoản thọ!

Về phần những lời mình nói dọa cho anh hai sợ mất hồn mất vía, hồn bay phách lạc, hồn lìa khỏi xác, lại không phải vấn đề mà cô muốn suy nghĩ.

Có thời gian này, cô đi đọc vài trang sách không tốt hơn sao, nói không chừng qua vài năm nữa còn có thể thi đỗ đại học!

Hai anh em cùng nhau về nhà, anh hai Lý đi nhanh vào trong phòng mình, lúc ra ngoài trong tay cầm thêm sáu chai rượu, có chai vẫn còn đầy ắp, có chai đã uống hơn nửa.

Trước đó vài phút Lý Thanh Lê còn thương anh trai ruột mất vài giây: “…”

Thương đàn ông chính là bắt đầu của bất hạnh! Thương ma men chính là mở đầu của não tàn!

Lúc này, cô đã hoàn toàn cạn lời rồi!

Anh hai Lý không biết lúc này Lý Thanh Lê đang mang tâm tình dậy sóng, anh ta gật đầu ra hiệu với cô, bước đi nặng nề giống như lên đoạn đầu đài, từng bước đưa sáu chai rượu vào nhà chính, đặt trước mặt ông Lý.

Ông Lý nâng mắt nhìn thấy, lập tức sợ hãi đến mức bản mặt già trắng bệch: “Tặng rượu? Thằng nghịch tử nhà mày muốn để mẹ mày đánh chết lão già nhà tao cho dễ kế thừa tài sản của tao phải không?”

Anh hai Lý: “…”

Mùa hè mưa nhiều, nửa đầu đêm nay oi bức lạ thường, đến nửa đêm sau cuối cùng có sấm chớp kèm theo mưa đổ, mưa rơi gõ lên phiến ngói nóc nhà, lên nụ hoa lá cây, tiếng rào rào rào rào suốt cả tối không ngừng.

Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng ếch giao nhau viết thành một khúc giao hưởng tới từ thiên nhiên trong cơn mưa xối xả.

Một giấc ngủ này Lý Thanh Lê ngủ rất lâu, bữa sáng cũng bỏ lỡ mất, thẳng đến khi ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập, khó khăn lắm mới đánh thức cô từ trong giấc mộng ngọt ngào đầy ắp chân giò và đùi gà dậy.

Lý Thanh Lê dụi mắt ngáp dài mở cửa, còn chưa kịp mở to mắt nhìn xem người gõ cửa là ai, đã bị người ta túm cánh tay đẩy vào trong phòng.

Giọng nói to tiếng ngày thường của bà Điêu đột nhiên giảm tám độ, vừa kéo Lý Thanh Lê không cho cô nằm lên giường nữa, vừa cầm quần áo vội vội vàng vàng mặc lên cho cô: “Tiểu Lục, đừng ngủ gật nữa! Trong nhà có bà mai tới, muốn giới thiệu đối tượng cho con!”

Sống không bằng chết cũng không có cách nào hình dung vẻ mặt của Lý Thanh Lê, đôi mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm: “Đối tượng con khỉ, người giới thiệu đúng mới gọi là đối tượng, giới thiệu sai thì nên gọi là sai tượng!”

Bà Điêu cắn răng, giơ tay nhéo thật mạnh vào eo Lý Thanh Lê, mắt của Lý Thanh Lê lập tức trừng to như chuông đồng, miệng há to như quả trứng gà, ngoác mồm định la to, lại bị bà Điêu giành trước một bước dùng tay bịt miệng lại.

“Không được kêu! Nếu như để lại ấn tượng không tốt cho bà mai thì làm sao con lừa được một con rể tốt về cho mẹ hả? Ngày thường con ngủ lâu bao nhiêu mẹ cũng mặc con, nhưng tục ngữ nói đúng, sắt tốt phải dùng để mài lưỡi dao, hôm nay con nhất định phải nghiêm túc lên cho mẹ! Không được phép phá chuyện, có biết chưa?”

Bà Điêu nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê như hổ mẹ, Lý Thanh Lê có thể nói không được sao? Cô thật sự sợ mình nói sai một chữ, sẽ bị mẹ mình dùng một đao xử lý.

Lý Thanh Lê giật mình hoàn toàn tỉnh táo, không cần bà Điêu ân cần dạy bảo đã tự mình nhanh chóng mặc váy và đi xăng đan vào, sau đó đi vào nhà bếp rửa mặt đánh răng.

Bà Điêu về nhà chính nói chuyện với bà mai và người mà bà mai dẫn tới một lúc, sau đó Lý Thanh Lê mỉm cười đi qua.

Vừa gặp mặt, thứ đầu tiên mà những người khác chú ý đến chính là đôi mắt to trong veo lại long lanh đó của cô, sóng mắt lưu chuyển giống như nước mùa thu, khiến người nhìn vào mà khó quên được, lại nhìn tiếp thấy bên khóe môi hồng hào của cô hiện lên hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, giống như rót thêm mật, liếc mắt một cái đã khiến người ta ngọt từ bên miệng đến tận tim gan.

Ngay cái liếc mắt đầu tiên khi Vương Vệ An nhìn thấy Lý Thanh Lê, chỉ cảm thấy người trước mắt này đẹp thật, khiến căn nhà chính bụi bặm này cũng lập tức trở nên sáng ngời, anh ta không kìm lòng được mà nở nụ cười với Lý Thanh Lê, cả người cũng đứng bật dậy khỏi ghế dài.

Bình Luận (0)
Comment