Chương 112: Hiếm khi ở chung hòa thuận như thế
Cô vốn đã thề sống thề chết không ra ngoài gặp đối tượng xem mắt nữa, nhưng không chịu nổi bà Điêu quấy rầy làm phiền. Bà Điêu chỉ nói người ta cũng đã tới rồi, đắc tội với ai tuyệt đối không thể đắc tội với bà mai, bằng không trong nhà nhiều tiểu bối như vậy sau này tìm đối tượng biết phải làm sao? Sau đó bà Điêu cũng nhượng bộ, kêu Lý Thanh Lê cứ ngồi ở nhà chính là được, không cần nói câu nào, còn bổ sung một đĩa chân giò to cho cô, lúc này Lý Thanh Lê mới miễn cưỡng đồng ý lộ mặt.
Đương nhiên, cô đồng ý chủ yếu là vì thèm chân giò, nhưng loại chuyện này cô sẽ không thừa nhận.
Có điều lại ba ngày qua đi, ngay cả chân giò cô cũng không cần nữa, xem mắt thật sự phiền bỏ mẹ, thiếu nữ họ Lý mười chín tuổi đang yên đang lành như cô, chỉ vì vài ngày gặp mấy đối tượng xem mắt đã bị tàn phá đến đỏ mắt, mặt gầy hóp, cằm nhọn ra, ăn cơm cũng không ngon!
Cho nên ngay sáng nay khi nhà chính nhà mình lại truyền ra tiếng của người lạ, Lý Thanh Lê không hề nghĩ ngợi, quay người đóng cửa phòng, ngựa quen đường cũ phi qua bờ tường chuẩn bị chạy trốn, chỉ là khi cô leo tường có hơi không đúng lúc, vừa nhảy qua đã vừa vặn đối diện với chị tư Lý vừa trở về từ văn phòng đại đội.
Lý Thanh Lê vuốt tóc với vẻ mặt thản nhiên, cong môi cười: “Là chị tư à, cho cừu ăn xong về nhà sao?”
Trong bốn chị em dâu nhà họ Lý thì chị tư Lý là người ở chung với Lý Thanh Lê ngắn nhất, quan hệ cũng thường nhất. Chị cả Lý khỏi cần nói, Lý Thanh Lê và cô ta có quan hệ gần gũi nhất. Chị hai Lý thời gian ở chung cũng dài rồi. Con người chị ba Lý nói nhiều, tự động thân thiết, Lý Thanh Lê không muốn để ý đến cô ta cũng không được, chỉ có chị tư Lý là người duy nhất có quan hệ bình thường với em chồng trong ba chị em dâu, có hơi lạc quẻ.
Trước đây Lý Thanh Lê chào hỏi cô ta, nhiều lắm là cô ta chỉ cười đáp lại, hơn nữa nụ cười đó còn có hơi xa cách và giả dối, Lý Thanh Lê cho rằng hôm nay cũng như thế, ai biết thái độ của chị tư Lý lại khác thường, vậy mà lại cười hi hi đi tới chỗ cô.
“Em gái, gặp được em thật đúng lúc, tối qua chị đã định tìm em rồi, hôm qua chị mang một thúng đào, còn có vài viên kẹo sữa thỏ trắng to từ nhà mẹ đẻ về, muốn gọi em tới phòng chị lấy, nhưng mẹ nói tối qua tâm trạng em không tốt nên chị cũng không tiện quấy rầy em, như vậy đi, trở về trời tối chị sẽ mang tới phòng em cho nhé.”
Lý Thanh Lê không kiềm chế tốt biểu cảm, vẻ mặt vô cùng khó tin, mí mắt giật giật một cách khoa trương, miệng nửa ngày không khép lại được: “Gì cơ? Đào, còn cả kẹo sữa thỏ trắng? Cho em á? Tại sao?”
Đào cũng thôi đi, lại còn có kẹo sữa thỏ trắng to, bảy viên kẹo sữa mới bằng một thanh kẹo sữa bò thỏ trắng to! Quá đắt!
Lý Thanh Lê ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ lẽ nào trời đổ mưa đỏ rồi!
Chị tư Lý bị cô chọc cười, nhìn cô với vẻ quở trách, nói: “Nghĩ gì thế? Chỉ là từ chuyện em quản anh tư Lý lén lười, khiến bây giờ anh ấy cần mẫn hơn không ít, sau vụ gặt vội trồng vội anh ấy vẫn chưa quen, nói đột nhiên không làm cả người có hơi mất sức, hai ngày trước còn không phải chị và anh tư em về nhà mẹ đẻ sao, anh ấy bỏ không ít sức ở nhà chị, cha mẹ chị nhìn thấy anh ấy chăm chỉ đi làm cũng vui vẻ hơn.”
Nói xong nụ cười lại thu bớt lại một chút, hỏi: “Em gái, trước đây vì chuyện của anh tư Lý mà chị dâu còn trách em, em đừng để trong lòng nhé!”
Lý Thanh Lê nghe thấy chị tư Lý cảm ơn mình, còn có kẹo sữa thỏ trắng to ăn nữa, tức giận với không tức giận gì đó lập tức quăng ra sau đầu, hai cái lúm đồng tiền còn ngọt hơn cả kẹo sữa.
“Chị tư, chị nói gì thế, chúng ta là người một nhà nói trách với không trách cái gì, chỉ cần chị và anh tư đừng giận em trẻ tuổi không hiểu chuyện, làm việc không có chừng mực, chọc giận người là được.”
“Sao có thể chứ, trong lòng chị và anh tư em đều biết em gái em tâm địa thiện lượng nhất, tất cả mọi việc em làm đều là vì tốt cho anh ấy!”
Hai chị em hiếm khi ở chung hòa thuận như thế.
Lý Thanh Lê ngâm nga giai điệu nhỏ đi lên cầu, còn chưa đến nhà họ Hứa ở đằng trước đã bị đám cháu gái cháu trai dẫn đầu là Lý Đại Nha bao vây.