Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113. Mấy Đứa Các Cháu Muốn Làm Gì

Chương 113. Mấy đứa các cháu muốn làm gì Chương 113. Mấy đứa các cháu muốn làm gì

Chương 113: Mấy đứa các cháu muốn làm gì

Lý Thanh Lê ngửa người về sau, trừng mắt nhìn mấy người Lý Đại Nha với vẻ đề phòng: “Mấy đứa các cháu muốn làm gì?”

Sẽ không phải nghe được cuộc đối thoại giữa cô và chị tư, nhìn trúng kẹo sữa thỏ trắng to của cô đấy chứ?

Lý Đại Nha lại không nói gì, ngược lại Lý Lục Bảo nhỏ nhất bị đẩy ra.

Lý Lục Bảo giống như cục gạo nếp trắng trẻo mềm mại ngậm ngón tay mũm mĩm, đôi mắt to như hạt nho đen chớp một cái, nhìn Lý Thanh Lê với vẻ khát khao, giọng cũng như người vừa mềm vừa êm: “Cô út, cháu muốn ăn Akebia…”

Lý Thanh Lê bị nhắc nhở như vậy, cuối cùng nhớ ra chuyện Akebia, cô trời sinh có cái miệng tham ăn, lúc nhỏ vì tìm quả dại mà thường xuyên chạy loạn khắp núi rừng hoang dã, vùng núi gần đội sản xuất bọn họ từ nhỏ đến lớn không biết đã bị cô dạo bao nhiêu lần, cho nên cô càng hiểu rõ những điểm nào có quả dại và khi nào thì chín hơn.

Mùa này đang là lúc Akebia chín, đổi lại là trước đây chỉ cần Akebia chín cô sẽ đi càn quét trên núi, hái sạch toàn bộ Akebia về, nhét tất cả vào bụng mình hết, nhưng năm nay cô quá chịu khó, vừa gặt vội trồng vội vừa ở nhà quét dọn, mấy ngày này mỗi ngày còn bị đối tượng xem mắt gây đau khổ khiến cho cô hoàn toàn không nhớ vụ Akebia này.

Niệm tình Lý Lục Bảo lớn lên đáng yêu lại còn nhắc nhở mình, Lý Thanh Lê mang vẻ mặt ôn hòa, xoa cái đầu tròn vo của cậu bé, bảo: “Được! Bây giờ cô út lên núi hái, trở về sẽ cho Tiểu Lục Bảo một quả.”

Lý Lục Bào cười híp cả mắt lại.

Hai mắt Lý Đại Nha sáng ngời nổi lên hy vọng: “Cô út, vậy bọn cháu thì sao?”

Lý Thanh Lê một giây trước còn cười tươi như hoa nở, nghe được câu này đã lập tức biến thành bản mặt mẹ kế: “Chúng cháu chúng ta cái gì, cháu muốn ăn thì tự mình đi lên núi mà tìm? Cháu đã mười lăm rồi cũng nên học cách kính già yêu trẻ đi, cô là trưởng bối của cháu, Lục Bảo là em trai cháu, sao cháu còn không biết xấu hổ giành cái ăn từ miệng bọn cô nhỉ?”

Lý Đại Nha cắn môi, dùng ánh mắt lên án: Cô vô tình, cô lạnh lùng, cô bắt nạt cháu!

Lý Thanh Lê hừ lạnh một tiếng, Tất cả người cướp đồ ăn từ miệng cô đều là kẻ địch của cô, đối diện với kẻ địch phải lạnh lùng vô tình giống như gió thu quét lá!

Cô vung bím tóc, không để ý đến ai nữa, sải bước như sao băng đi lên con đường hẹp quanh co lên núi.

Vài ngọn núi gần đây Lý Thanh Lê đã đi dạo từ nhỏ đến lớn nên sớm quen đường rồi, một mình ngâm nga lung tung, sải bước thoăn thoắt đi lên núi, lúc thì hái vài bông hoa nhỏ, lúc thì lại vòng vào một bụi cỏ nào đó hái một nắm mâm xôi rừng đỏ au, quen việc dễ làm giống như ở nhà mình vậy.

Đi đến sườn núi, đột nhiên cô cảm giác được có hơi không đúng, cứ cảm thấy phía sau có người đi theo mình, tiếng nói chuyện như có như không, cô rất nhạy bén, nhanh chóng tìm một bụi cỏ rậm rạp trốn vào, nín thở tập trung nhìn xung quanh.

Kiên nhẫn đợi một lúc, hai chị em Lý Đại Nha và Lý Tam Nha dẫn Lý Ngũ Bảo và Lý Lục Bảo xuất hiện trong tầm nhìn của cô, tiếng nói chuyện của bọn nhỏ thuận theo gió lọt vào trong tai Lý Thanh Lê rất rõ ràng.

“Ơ, sao đột nhiên cô út mất tăm hơi vậy? Tam Nha, em có nhìn thấy cô út đi hướng nào không?” Lý Đại Nha nhìn quanh.

Đôi mắt to trong trẻo và sáng ngời của Lý Tam Nha đảo tròn nhìn xung quanh, mím môi lắc đầu: “Không thấy, cứ như người chợt bay đi mất vậy.”

Lý Đại Nha trừng mắt nhìn Lý Lục Bảo: “Chỉ tại thằng quỷ đáng ghét này lề mà lề mề, chân đã ngắn còn cứ đòi đi theo, lần này hay rồi, bận rộn một hồi tốn công vô ích! Ngoại trừ em ra, bọn chị đều không ăn được gì hết!”

Lý Tam Nha trông rất áy náy, thở dài như ông cụ non: “Xem chừng Akebia năm nay và chúng ta vô duyên rồi! Chị, chúng ta vẫn nên về đi, năm sau chúng ta lại chọn hai người đi đường nhanh, mắt mũi tốt bám theo cô út, chỉ cần công phu thâm hậu, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể nắm được vị trí vườn quả bí mật của cô út!” Nói rồi còn siết nắm tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lý Thanh Lê ở cách đó không xa: “…”

Không phải vì một miếng ăn thôi sao, mấy đứa trẻ lại kiên trì chơi thành trò đội du kích đánh trong đường hầm, thật đúng là nhọc lòng.

Bình Luận (0)
Comment