Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114. Về Đi

Chương 114. Về đi Chương 114. Về đi

Chương 114: Về đi

Nhưng bản thân bọn nhỏ không tự lên núi tìm, ngược lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, ăn cắp thành quả lao động của cô, cũng phải hỏi cô có muốn hay không đã? Đợi cô ăn hết sạch Akebia trước rồi lại mang vỏ Akebia về từ từ khiêu khích đả kích tụi nó! Cho mấy con thỏ nhỏ này tức chết!

Lý Thanh Lê ngồi xổm tại chỗ có hơi mỏi, lúc này đám người Lý Tam Nha mới tức giận đi xuống núi, cô dứt khoát ngồi bệt mông lên thảm cỏ, chậm rãi xoa chân, dù sao thời gian cũng không gấp.

Chỉ là cô còn chưa đứng dậy khỏi mặt đất, vậy mà đám người Lý Tam Nha lại quay đầu bất ngờ đâm một nhát, mấy đứa trẻ lại vòng về.

Vẻ mặt của Lý Đại Nha rất bất mãn, bày ra bộ dáng chị cả với Lý Tam Nha: “Chỉ em lắm mưu mô, chị đã nói cô út chắc chắn đã sớm đi rồi, nhưng em cứ khăng khăng nói cô út có khả năng còn trốn ở nơi nào đó nhìn chúng ta, chúng ta đợi lâu như vậy ngay cả bãi phân chim cũng không thấy, em đã chịu từ bỏ chưa?”

Lý Tam Nha khoác cánh tay của Lý Đại Nha vung qua vung lại: “Ôi chao, còn không phải em nghĩ mỗi người chúng ta đều lấy được Akebia ăn hay sao, chị cả, chị đừng hung dữ với em như vậy mà.”

Lý Đại Nha mím môi trông không vui cho lắm: “Về đi, dù sao chúng ta cũng không tìm được Akebia đâu.”

Lúc này, bốn chị em nhà họ Lý mới xuống núi với vẻ không tình nguyện.

Lý Thanh Lê nhìn hết toàn bộ quá trình mắt trừng như chó ngáo, nếu không phải mình trùng hợp ngồi bóp chân thì thật sự đã bị Lý Tam Nha bẫy rồi.

Con nhóc này ăn tâm kế mà lớn hay sao? Tuổi tác không lớn mà mưu mô nhiều như cái rây vậy, cũng đáng sợ quá rồi, chẳng trách trong tiểu thuyết nguyên tác, anh năm không thích con bé nhưng vẫn giữ con bé ở lại xưởng mình, đứa trẻ này có cái đầu chọi lại chín đứa cháu trai cháu gái còn lại của cô! Chỉ dựa vào phần thông minh này, cô bé không phát tài thì ai phát tài!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao hôm nay Tam Nha lại không đi học?

Nghĩ chuyện quá tốn đầu óc nên Lý Thanh Lê chẳng muốn nghĩ làm gì, cô đứng dậy phủi quần áo, tiếp tục đi lên núi, tìm được hai điểm thì hái mười quả Akebia chín xuống.

Vỏ Akebia chín hiện màu tím đỏ, tự mình tách ra chính là phần thịt quả màu trắng mượt mà tươi non, vào miệng thơm ngọt, thịt quả mềm mịn, ăn vào rất không tồi, Lý Thanh Lê chỉ cần hai miếng đã có thể giải quyết xong một quả.

Không chỉ Akebia mà trên núi còn có mâm xôi rừng, còn có một cây đào dại cô đã đợi khổ cực mười năm cuối cùng cũng lớn thành đại thụ. Địa thế nơi đào dại mọc ở trên sườn dốc đứng, lúc này vừa vặn đã kết quả, tuy rằng quả đào dại rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả hạnh, ăn vào vừa cứng vừa chua, nhưng chỉ cần ăn không ngừng sẽ luôn ăn được vài quả ngọt.

Ngọn núi này là nơi Lý Thanh Lê chơi từ nhỏ đến lớn, người trong thôn cũng thường lên núi cắt cỏ nhặt củi mang về nhóm bếp, hoặc là lên núi hái nấm tìm quả dại như hạt dẻ dại về ăn, cho nên một mình Lý Thanh Lê ở trên núi cũng không cảm thấy sợ chút nào. Cô dứt khoát ngồi dưới cây đào ăn, ăn xong mấy quả lại hái thêm vài quả trên cây, tuần hoàn liên tục, chưa đến một lúc hạt đào trên thảm cỏ đã chất thành đống thành kim tự tháp.

Ăn đến khi cái bụng nhỏ của mình no căng, lúc này cô mới hài lòng thỏa mãn đứng dậy khỏi thảm cỏ, chuẩn bị lại hái vài quả đào trên cây mang về cho đám người cha mẹ anh trai và chị dâu cùng nếm thử.

Cây đào cành lá xum xuê, Lý Thanh Lê hái đào đồng thời còn phải để ý xem trên cây có sâu lông hay không, tránh cho bị chích. Cùng lúc làm hai việc khác nhau nên cô cũng không phát hiện ra có một bóng người đang tiến lại gần mình một cách im hơi lặng tiếng. Đợi khi cô phản ứng lại thì đã bị người đó dùng sức xô một cái từ phía sau, lực lớn đến mức khiến cô lập tức mất thăng bằng, cơ thể lao về phía sườn dốc, trong nháy mắt chân giẫm hụt, hai tay quơ trong không trung một cách vô lực, cả người ngã thẳng xuống sườn dốc.

“Oa!”

Thời khắc nguy hiểm đầu óc không kịp làm ra phản ứng, nhưng bản năng cầu sinh khiến hai tay cô quơ loạn, thử nắm lấy thứ gì đó ngăn cản mình rớt xuống, không ngờ vận may của cô thật sự không tệ, trên sườn dốc lại có một cây nhỏ bị cô lập tức túm được.

Bình Luận (0)
Comment