Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115. Xem Ta Có Lột Da Mi Không

Chương 115. Xem ta có lột da mi không Chương 115. Xem ta có lột da mi không

Chương 115: Xem ta có lột da mi không

Cô vất vả đứng vững thân hình, ngẩng đầu nhìn lên trên, kết quả trông thấy một người đang thò đầu ra nhìn tình hình, chỉ là người này lại đội mũ rơm mặt bịt khăn, toàn thân che chắn kín kẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt mang theo ác ý sâu đậm.

Ánh mắt của hai người vừa đối diện đã văng tia lửa tung tóe, Lý Thanh Lê cực kỳ giận dữ, mà người đó cũng hận ý ngập trời.

“Thằng chó khốn nạn làm việc mờ ám từ đâu tới, vậy mà lại dám hại ta! Nếu như để ta biết được là ai? Xem ta có lột da mi không!” Lý Thanh Lê tức giận chửi một tiếng, đột nhiên phát hiện ra cây nhỏ đang móc cô hơi lỏng đi, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong phút chốc nhìn chằm chằm vào cây nhỏ, nào còn dám chửi nữa?

Đợi khi cô lại nhìn lên trên, vậy mà lại trông thấy người đó không biết từ đâu tìm được một thân cây dài mảnh, giơ tay thọc thật mạnh vào hai tay đang bám vào cây nhỏ của cô, bộ dáng hôm nay không hại chết cô thề không dừng lại.

Lý Thanh Lê lay động trong gió: “@#%^%&…”

Tư thế điên cuồng của người đó ngược lại đã kích thích cô, anh ta đâm càng mạnh thì cô lại càng nhịn không buông tay, cho dù khớp xương đã bị đâm ra hoa, môi cũng bị cắn nứt, cô vẫn không chịu buông.

“Thằng chó! Hôm nay bà mày buông tay coi như bà thua!”

Người đó vô cùng giận dữ, dứt khoát ngồi xổm xuống nắm chặt cành cây lại đâm mạnh xuống, như vậy tiện dùng sức hơn, thế nhưng người này đã bị lửa giận đốt sạch lý trí, dưới chân bất cẩn vậy mà lại giẫm hụt một cái, trực tiếp trượt xuống đỉnh đầu Lý Thanh Lê.

Lý Thanh Lê treo trên sườn dốc bất động chỉ có thể trừng to hai mắt, trơ mắt nhìn kẻ thù từ trời giáng xuống, cô nghiêng đầu qua một bên, trước là hai tay bị lực lớn hất vang, sau đó vai trái đau nhức vô cùng, người thì bị một cước đá văng khỏi cây nhỏ, một đường lăn xuống sườn dốc.

“Mả cha mày nhé!”

Toàn bộ sơn cốc dưới sườn dốc đều là tiếng kêu gào vô cùng đau khổ của Lý Thanh Lê.

Trên con đường lăn xuống, cô ôm chặt đầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Kiếp trước giúp một trăm người già qua đường, cứu nghìn con mèo nhỏ chó nhỏ côn trùng nhỏ, gom ngàn cân gạo mới tu được dung nhan mỹ miều này, nó tuyệt đối không thể có chuyện được!

Cuối cùng lăn đến đáy cốc, Lý Thanh Lê thật lâu không đứng dậy được, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đau nhức đủ kiểu, đặc biệt là các khớp xương trên người, sau lưng và cánh tay bị mài suốt một đường đau rát vô cùng.

Nhưng đây vẫn chưa phải thảm nhất, thảm nhất là khi cô lăn xuống một chân đã gãy, đau đớn còn được, chỉ là không dùng được sức, cô muốn đứng dậy cũng tốn sức.

Cô dứt khoát xếp thẳng chân mình, ngồi nguyên ở đó, sau đó nâng mắt quan sát bốn phía, tuyệt ghê, nơi này còn là sơn cốc giữa khe hở hai ngọn núi, lên hay xuống đều không dễ, bình thường hoàn toàn không có người tới.

Nhưng thật ra cô cũng không sợ cho lắm, lúc nhỏ cô nghịch ngợm, cha mẹ anh trai chị dâu đều bận chuyện ngoài ruộng nên không có thời gian quan tâm cô, một mình cô đi chơi lung tung, va đập là chuyện thường có, một lần hãi hùng nhất là nghịch nước rơi xuống nước suýt chết đuối, cuối cùng vẫn là tự cô túm được vật bò lên bờ, sau chuyện đó lá gan của cô càng to hơn.

Huống chi ngọn núi khu nhà mình không có sài lang hổ báo gì cả, bây giờ lại là buổi sáng, giữa ban ngày ban mặt, mình lại vừa ăn một bụng đào và Akebia, có thể chống đỡ một khoảng thời gian, cha mẹ và mọi người sớm muộn gì cũng có thể tìm được mình.

Vừa nghĩ như vậy, Lý Thanh Lê đã yên tâm, dứt khoát nằm thẳng nhìn mây trắng trên trời, coi như nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chỉ là vị trí ngã xuống hơi kém một chút, mặt trời có hơi gay gắt, thật đáng ghét.

Lý Thanh Lê nằm một lúc ngồi một lúc, hô một lúc nghỉ một lúc, vết thương ở mu bàn tay đã sắp kết vảy, mặt trời từ hướng đông chạy đến đỉnh đầu rồi lại dần dần di chuyển về phía tây, thẳng đến khi cây cối che khuất ánh mặt trời, cô rõ ràng cảm giác được nhiệt độ xung quanh từ từ giảm xuống, nhưng cô vẫn chưa đợi được người nhà tới tìm mình.

Trong lòng Lý Thanh Lê bắt đầu sốt ruột, nếu như thật sự đến muộn, một mình cô ở nơi núi rừng hoang vu vắng vẻ, tối như hũ nút, cô có thể không chết vì sợ nhưng cũng sẽ chết vì lạnh, hoặc bị rắn rết chuột muỗi cắn chết.

Nhưng xung quanh sơn cốc này đều là dốc đứng, cô còn gãy một chân, muốn bò cũng không thể bò lên được.

Bình Luận (0)
Comment