Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116. Tôi Không Thể Chết Được

Chương 116. Tôi không thể chết được Chương 116. Tôi không thể chết được

Chương 116: Tôi không thể chết được

Nhưng Lý Thanh Lê cũng không dự định ngồi chờ chết, cô ngồi trên đất từ từ di chuyển, cuối cùng lết được đến bên một cái cây rồi mượn sức đứng dậy, lê chân gãy, chỉ dùng một chân chống đỡ cơ thể, mượn vài cái cây chậm rãi đi gần về phía dốc đứng.

Vất vả lắm mới đến bên dốc, cô ngồi xuống tại chỗ thở dốc, nghỉ ngơi xong bắt đầu tấn công dốc đứng lần đầu.

Lần thứ hai…

Lần thứ ba…

Tuy rằng mỗi lần tư thế lăn xuống đều khác nhau, mỗi thứ một vẻ, phong phú đa dạng, có vài cái rất có tính thường thức, người thường ngã không đẹp bằng cô, nhưng kết quả đều thất bại thảm hại.

Dù sao váy cũng đã bẩn rách không ra làm sao rồi, Lý Thanh Lê dứt khoát nằm thẳng bày ra chữ “đại,” ngửa mặt lên trời dùng cổ họng khô đét của mình cao giọng hét: “Cứu tôi với! Mau có một người tốt bụng tới cứu đứa trẻ này đi!”

“Tôi lớn lên đẹp như vậy, tôi không thể chết được!”

Đứa trẻ hơn mười chín tuổi vừa đói vừa đau, đầu óc cũng không rõ ràng cho lắm, tự sa ngã kêu gào: “Hu hu hu, hảo hán nào đó tới cứu tôi đi mà! Chỉ cần tướng mạo của anh như Phan An, không lo ăn mặc, lấy thân báo đáp cũng không phải không thể cân nhắc…”

Đang khóc hu hu thì trong tầm nhìn của cô đột nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ thò đầu xuống bên dưới, cô vội vàng chớp mắt nhìn lại cẩn thận đã đối diện với một đôi mắt phượng xinh đẹp lạnh lùng.

Phó Bạch tìm theo giọng nói nhìn xuống sườn dốc, trông thấy Lý Thanh Lê yếu ớt vô lực nằm trên đất, mái tóc đen dày rậm tán loạn, sắc mặt hơi đỏ, đôi mắt chứa một tầng thủy quang, đôi môi hồng hào hơi hé, lồng ngực phập phồng thở dốc, váy trên người cũng rách nát…

Tóm lại, bộ dáng bị tàn phá không nhẹ.

“Phó Bạch?” Một khắc nhìn thấy anh, đôi mắt của Lý Thanh Lê đột nhiên tỏa sáng, vội chống người ngồi dậy khỏi mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người tới mà không chớp, kích động không nói nên lời.

Phó Bạch cũng không biết đã tìm bao lâu, áo sơ mi màu trắng đã bẩn không ra làm sao, tóc mướt mồ hôi, mặt mày xám xịt, còn thở hổn hển, trong nháy mắt nhìn thấy Lý Thanh Lê, hàng mi của anh hơi run lên.

“Phó Bạch, chân em gãy rồi, không bò lên được, anh cõng em đi!” Lý Thanh Lê lên tiếng giục, vốn có hơi vô lực nên một tiếng này giống như đang làm nũng.

Phó Bạch bị hút ra từ trong suy nghĩ ngắn ngủi, nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó tìm được một nơi địa thế khá thấp thuận thế bò xuống, sau khi vững vàng đáp xuống đất, ba bước hóa thành hai chạy về chỗ Lý Thanh Lê đang ở.

Anh ngồi xổm xuống lập tức kiểm tra chân của cô, chỉ thấy cẳng chân cô sưng vù thành giò heo, tầm nhìn lại liếc nhìn mu bàn tay đã kết vảy, cũng không nói gì cả, chỉ dùng giọng nói vô cùng trấn an lòng người bảo: “Bên đó địa thế thấp hơn một chút, tôi bế em qua đó trước, em giẫm lên vai tôi, tôi đưa em lên.”

Lý Thanh Lê vừa cảm động vừa kích động, Vương Bảo Xuyến khổ sở thủ tiết mười tám năm đợi Tiết Bình Quý về, Ngưu Lang mong mỏi ba trăm sáu mươi lăm ngày cuối cùng cũng gặp được Chức Nữ, đại khái chính là loại cảm giác này.

“Ừm!” Lý Thanh Lê gật mạnh đầu.

“Đắc tội rồi.” Phó Bạch một tay ôm lưng cô, một tay vòng qua đầu gối cô, sau khi bế cô lên còn thấp giọng nói một câu bên tai cô, hơi thở nóng hổi vừa vặn phả lên vành tai Lý Thanh Lê, khiến cô không được tự nhiên.

Nhưng chuyện cô quan tâm cũng không phải cái này, hai tay cô ôm cổ Phó Bạch, nâng mắt nhìn lên chính là đường nét hàm dưới lưu loát duyên dáng của anh.

“Phó Bạch, sao anh tìm được đến đây? Cha mẹ anh chị của em thì sao? Có phải gấp muốn chết rồi không?” Lý Thanh Lê vội vàng hỏi.

“Không rõ.”

“Không rõ?” Lý Thanh Lê cất cao giọng, vô cùng khó hiểu: “Tại sao không rõ? Lẽ nào không phải cha mẹ em phát hiện ra không thấy em, anh có được tin tức từ bên thanh niên trí thức bọn anh mới giúp tìm em hay sao?”

Phó Bạch không mang theo cảm xúc gì, hé môi: “Rất đáng tiếc, sự thật vừa vặn ngược lại với tưởng tượng của em, anh là người đầu tiên phát hiện ra em có khả năng xảy ra chuyện, cũng nói lại tin tức này với người nhà em, bọn họ mới bắt đầu đi tìm em.”

Đến dưới sườn dốc, Lý Thanh Lê mặc cho Phó Bạch từ từ thả xuống, để đảm bảo cơ thể thăng bằng, cô không thể không túm chặt cánh tay của Phó Bạch.

“Anh phát hiện ra?” Lý Thanh Lê càng nghe càng hồ đồ, vẻ mặt mơ hồ: “Sao anh lại phát hiện ra?”

Phó Bạch nhìn chằm chằm vào cô, hỏi ngược lại: “Em có biết ai hại em không?”

Bình Luận (0)
Comment