Chương 117: Lên, tôi cõng em xuống núi
Lý Thanh Lê lắc đầu một cách thành thật: “Không biết, người đó che cái đầu chó của mình kín kẽ lắm, em chỉ có thể nhìn thấy đại khái là một người đàn ông. Gần đây em an phận không ra ngoài gây sự, dẫn đến trong lúc nhất thời cũng không đoán ra được là thằng khốn nạn nào muốn hại em!”
Phó Bạch cũng không nói tiếp nữa mà đưa lưng về phía Lý Thanh Lê quỳ gối xuống, hai cánh tay mở lên trên, nói với cô: “Cầm tay tôi rồi trèo lên lưng tôi, tôi đẩy em lên, bây giờ người nhà em chắc hẳn đang rất gấp, chúng ta sẽ vừa đi vừa nói chuyện trên đường về nhà.”
Lý Thanh Lê nghe theo lời chỉ huy hành động của Phó Bạch, phí sức mất một lúc cuối cùng mới trèo lên được, trèo lên rồi cả người đều sắp hư thoát, mông ngồi bệt lên đất, sau đó cô trơ mắt nhìn Phó Bạch ở dưới vừa tăng tốc chạy, chỉ hai ba bước đã bắt được một cây nhỏ, hơi dùng sức đã leo được lên trên, cơ thể mạnh mẽ giống như một con báo săn, hình thành sự đối lập rõ ràng với vẻ thê thảm khi chật vật trèo lên của cô. Anh lên trên lại nhanh chóng đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống: “Lên, tôi cõng em xuống núi.”
Đợi ba giây lại không thấy sau lưng có động tĩnh gì, vừa quay đầu lại đã đối diện với đôi mắt vô tội và tủi thân đó, ngay cả độ cong của khóe môi kéo xuống cũng đầy tủi thân: “Em vừa đau vừa đói vừa không có sức, em không đứng nổi!”
Phó Bạch sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại, đứng dậy duỗi tay về phía Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê nhét tay mình vào lòng bàn tay của anh, hai tay đan vào nhau, Phó Bạch vừa dùng sức đã kéo được cô lên, ai ngờ cô vừa đứng dậy cẳng chân đã mềm nhũn, theo bản năng bám lên người Phó Bạch không để mình ngã sấp.
Khoảng cách giữa hai người chợt trở nên cực gần, cơ thể kề sát lại với nhau, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của đôi bên, thậm chí Lý Thanh Lê còn thật sự nghe thấy một tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực của Phó Bạch.
Hai người luống cuống tay chân tách ra, thẳng đến khi Lý Thanh Lê được Phó Bạch cõng đi rất lâu, hai người không ai mở miệng nói gì cả.
Nhưng tính cách của cô nóng vội, đi được nửa sườn núi không nhịn được mở miệng hỏi: “Phó Bạch, anh biết rốt cuộc là ai hại em không?”
Độ ấm trên gương mặt của Phó Bạch giảm xuống, lạnh lùng đáp: “Có thể là ai được? Đương nhiên là Lương Lỗi bị em chơi cho quay vòng vòng đó rồi! Tôi ở ký túc xá nhìn thấy cậu ta từ bên ngoài trở về, quần áo bị cứa rách, tay cũng rách, tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì, cậu ta lại nói năng úp mở, khi ấy trong lòng tôi đã hơi nghi ngờ, sau đó tôi lại gặp được mấy đứa cháu trai cháu gái của em từ trên núi về, biết em lên núi một mình, cuối cùng đến trưa không thấy em về nhà, tôi và người nhà em cũng xác nhận em thật sự đã xảy ra chuyện.”
Lý Thanh Lê nghe anh nói xong, chỉ nắm được một trọng điểm: “Vậy mà lại là Lương Lỗi à, lẽ nào anh ta biết chuyện em chỉ chiêu cho cô Lưu đối phó với anh ta, nhưng chuyện này chỉ có anh, em, còn có cô Lưu, ba người biết thôi mà, anh ta biết làm sao được? Hơn nữa chuyện này đã qua một khoảng thời gian rồi, tại sao hôm nay anh ta mới tới đối phó với em?”
Phó Bạch xốc Lý Thanh Lê lên trên, không nhanh không chậm đáp: “Hôm nay đại đội trưởng Lý tới ký túc xá thanh niên trí thức tìm tôi, kêu tôi thế chỗ Lưu Ngọc Hân làm giáo viên trường học đại đội, Hoàng Quảng Linh nghe được tin này sắc mặt lập tức vô cùng khó coi, thậm chí cãi nhau với đại đội trưởng Lý ngay tại trận, nói đại đội trưởng Lý lấy chuyện công báo thù riêng. Không bao lâu sau, cô ta tới ký túc xá gọi Lương Lỗi đi, chuyện này rất kỳ quái, vì trước đây hai người này đã từng xảy ra chuyện không vui vẻ gì, quan hệ cũng không tốt. Mà ngay sau khi Hoàng Quảng Linh tìm Lương Lỗi không lâu, Lương Lôi mặt mày xám xịt rời khỏi ký túc xá, sau đó chính là em xảy ra chuyện… nếu toàn bộ chuyện này chỉ là trùng hợp vậy cũng khó tránh khỏi quá đúng lúc rồi, cho nên tôi đoán có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến Hoàng Quảng Linh, dù sao…”
Anh hơi nghiêng mặt: “Toàn bộ đại đội đều biết em và cô ta không hòa hợp.”
Lý Thanh Lê nghe được cũng sững sờ, tuy rằng cô chỉ hỏi kẻ đầu sỏ gây tội là ai, nhưng cô không ngờ thật sự có thể có được đáp án từ trong miệng Phó Bạch? Anh nói những lời này cũng không có bằng chứng trực tiếp, nhưng xâu chuỗi với nhau lại logic rõ ràng, hợp tình hợp lý, khiến người tin phục.