Chương 118: Heo rừng
“Hoàng Quảng Linh? Lương Lỗi? Hai tên chó này!” Lý Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng sợ hãi cũng càng tức giận: “Hay lắm, em chỉ muốn làm người tốt việc tốt một lần, lại không ngờ bị người ghi thù như thế, trực tiếp đẩy em xuống dốc, là hận đến mức muốn lấy mạng em sao?”
Nói xong đôi mắt to nhìn Phó Bạch, đợi anh và cô cùng chung mối thù, chửi chết hai con rùa này, nhưng không ngờ giọng nói của Phó Bạch đột nhiên thấp đi vài độ, hơi lạnh lùng bảo: “Trước đây tôi đã nhắc nhở em rồi, Lương Lỗi không phải người tốt, ngược lại gan em to, một mình lên núi? Đừng nói là Lương Lỗi, lỡ như gặp heo rừng thì em chạy kiểu gì?”
Lý Thanh Lê vốn đang nổi cáu, không hề nghĩ ngợi đã trách ngược lại: “Lẽ nào em còn phải cả ngày treo tim lên cổ họng, ngày nào cũng ru rú trong nhà không ra khỏi cửa chắc? Còn nữa, khu núi này em đi qua không biết bao nhiêu lần rồi, nào có heo rừng gì?”
Hai người đều nghiêng đầu qua nhìn nhau, tầm nhìn chạm vào nhau giữa không trung, như thể có tia lửa bắn ra, không ai chịu nhượng bộ.
“Anh cũng tới đại đội được năm năm, năm ngoái anh lên núi đã tận mắt nhìn thấy hai con heo rừng con, còn có thể giả được sao?” Giọng nói của Phó Bạch trong trẻo lại không khó nghe ra được sự giận dữ của anh.
Đôi mắt của Lý Thanh Lê tỏa sáng: “Heo rừng con hả? Thấy ở đâu? Bắt được không? Không bắt được vậy em kêu anh em lần sau đi tìm!”
Phó Bạch: “…”
Qua một lúc anh lạnh nhạt bảo: “Lý Thanh Lê, em đã ngã thành thảm như vậy mà vẫn có tâm trạng nghĩ đến heo rừng? Xem ra em cũng không cần anh cõng nữa, tự em xuống đi?”
Nói xong định buông tay.
Lý Thanh Lê nào có bằng lòng, thầm nghĩ đại trượng phu co được dãn được thì đại mỹ nhân càng có thể, cô lập tức một tay ôm trán, hai mắt khép hờ giả bộ choáng váng, mềm như con chi chi dựa lên đầu vai Phó Bạch, bộ dáng mỏng manh không chịu nổi gió, yếu ớt đến cực điểm bảo: “Đột nhiên đầu choáng quá, xem ra hôm nay thật sự ngã rất mạnh rồi…”
Phó Bạch suýt chút nữa tức đến bật cười, nhưng ngay khi ánh mắt chạm với bàn tay lốm đốm vết thương đặt trên vai mình, vẻ mặt của anh hơi sững lại, cuối cùng cũng không vạch trần chiêu trò trăm ngàn kẽ hở của cô.
Phó Bạch cõng cô còn chưa đến chân núi đã gặp anh tư Lý đi tìm, anh tư Lý bất thình lình nhìn thấy em gái mình thảm như vậy, tóc tai rối bù, cả người nhem nhuốc, cánh tay mu bàn tay và chân… khắp cả người đều bị thương, đôi mắt to ngày thường xoay tròn đảo loạn cũng khép hờ với vẻ vô lực, anh ta lập tức trừng to đôi mắt cá chết, nắm tay vang rắc rắc.
Anh tư Lý cẩn thận đón được Lý Thanh Lê từ trong tay Phó Bạch, cõng lên người, chỉ là thái độ của Lý Thanh Lê khác thường, vừa không khóc chửi mắng vừa không vội kể lể oan ức, chỉ nghiêng mặt tựa lên vai anh tư Lý mà không nói gì cả.
Lý Thanh Lê gào khóc chửi rủa kêu đau ngược lại còn đỡ, nhưng cô cứ cố tình yên lặng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngược lại khiến anh tư Lý càng thêm khó chịu.
“… Em gái, em có gì oan ức cứ nói hết với anh tư! Đừng nhịn! Lần này nếu như bốn anh trai bọn anh không đánh cho tên tiểu súc sinh đã bắt nạt em đó đến vãi cứt đầy đất thì lão tử theo họ hắn!”
“Đệt mẹ nó chứ! Đồ súc sinh không có trứng! Mọc gan chó dám bắt nạt em gái anh! Coi nhà họ Lý chúng ta đều chết hết rồi đúng không?”
“Mẹ cái thằng chó đấy! Đường lớn dương quan nó không đi, lại tự mình chạy tới tìm cứt! Không cho nó biết tay một chút, nó sẽ không biết tại sao nước biển lại mặn!”
Lý Thanh Lê ngoan ngoãn tựa lên vai anh tư Lý, nghe anh tư Lý lải nhải chửi mắng, nhãn tự khó nghe không ngừng nhảy ra ngoài, nhưng rơi vào trong tai cô lại cảm thấy dễ nghe và êm tai đến vậy.
Hôm nay cô mệt bở hơi tai, lại chưa được ăn nên thật sự không có sức, bằng không cô nhất định sẽ như người hấp hối bệnh nặng ngồi bật dậy, cùng anh trai chửi trăm nghìn dặm!
“… Đúng rồi em gái, nếu như em gầy đi mấy cân thì tốt quá, anh cõng em thấy hơi mệt.”
Lời này vừa nói ra, Lý Thanh Lê thật sự thành người hấp hối bệnh nặng ngồi bật dậy, một đôi mắt to trừng anh ta, một tay nhéo tai anh tư Lý kéo trái kéo phải: “Lý Thành Thụy! Cho anh một cơ hội nữa, em có béo không? Có béo không hả?”
“Ui da! Không béo không béo! Vừa vặn! Rất hoàn hảo!”
Hai anh em về nhà, đợi Lý Thanh Lê lau chùi sạch sẽ thay quần áo mới thì đám người bà Điêu cũng lục tục trở về.