Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119. Lửa Giận

Chương 119. Lửa giận Chương 119. Lửa giận

Chương 119: Lửa giận

Hai vợ chồng già về nhà chính, thấy Lý Thanh Lê đang ngồi trước bàn vuông ăn cơm trứng xào hành, tóc tai vẫn đen bóng, dày rậm và mềm mại, quần áo vẫn sạch sẽ chỉnh tề như cũ, chỉ là cô vốn trắng khiến những vết thương lớn nhỏ rải rác trên làn da lộ ra ngoài trông càng có vẻ chói mắt và dữ tợn hơn, làm hai vợ chồng lập tức đỏ hoe mắt.

Bà Điêu còn chưa kịp phát tác, ngược lại ông Lý đã giành trước một bước chạy chậm tới quan sát vết thương trên người Lý Thanh Lê, mỗi khi nhìn thấy một vết thương sắc mặt của ông ta lại tối đi một phần, đến cuối cùng quả thật là trầm như nhỏ ra nước.

“Thật không ra thể thống gì!” Ông Lý xưa nay tính cách tốt hiếm khi nổi trận lôi đình, vỗ một cái thật mạnh lên bàn: “Tiểu Lục nhà ta xinh đẹp lương thiện, thành thật dũng cảm, hiếu thuận hào phóng, trượng nghĩa nhiệt tình… trên đời này không có cô gái nào tốt hơn Tiểu Lục nhà ta! Tiểu Lục nhà ta tốt như vậy lại còn có người nhẫn tâm hại con! Người làm cha như cha là người đầu tiên không thể nhịn được!”

Bà Điêu ôm Lý Thanh Lê khóc một trận, vẻ mặt rất thù hận.

Đám người anh cả Lý đều đã về hết, lần đầu tiên trong đời mấy anh em nhìn thấy em gái mình thảm như vậy, ngày thường ghét vẫn hoàn ghét, nhưng người khác bắt nạt em mình chắc chắn không được.

Hơn nữa, suy nghĩ của bọn họ không mưu mà hợp với anh tư Lý, nếu như Lý Thanh Lê còn có sức khóc lóc gào thét, tâm trạng của những người làm anh như bọn họ còn dễ chịu một chút, nhưng cô bị thương thành ra như vậy lại không khóc không làm ầm ĩ, nhất định là hôm nay đã chịu dày vò quá mức, bị hành hạ đến thảm rồi!

Nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng mấy người anh cả Lý càng thịnh hơn, dục vọng muốn đánh kẻ đã hại Lý Thanh Lê đến vãi cứt ngày càng mạnh.

Bà Điêu khóc tức tưởi, không đợi Lý Thanh Lê ăn xong cơm đã hỏi: “Tiểu Lục, hôm nay trí thức Phó đó nói có khả năng con gặp phải nguy hiểm, bọn mẹ vẫn chưa biết rốt cuộc là thằng súc sinh do chó cái nuôi nào hại con, mau nói cho mẹ biết, hôm nay không đánh nó thành con chó chết thì mẹ không họ Điêu!”

Lý Thanh Lê dừng đũa, giọng nói khàn đặc: “Người đó chính là một con rùa rụt cổ, bịt mình rất kín kẽ, tuy rằng không có chứng cứ nhưng con cảm thấy người đó chính là Lương Lỗi!”

Trên đường về cô đã cố gắng hồi tưởng, càng nghĩ càng cảm thấy dáng người và đôi mắt đó giống Lương Lỗi.

Bà Điêu hoàn toàn không hỏi tại sao, gọi bốn anh em anh cả Lý lại bảo: “Mặc kệ có chứng cứ hay không, cứ đánh nó một trận trước rồi nói sau! Đánh mạnh vào là nó nhận thôi!”

Ông Lý vô cùng tức giận, ngồi đó thở hổn hển, không quên nói với anh cả Lý: “Thằng cả, bây giờ con đến nhà Thành Năng kêu nó trốn ở bên ngoài một lúc, bớt cho lát nữa chúng ta đánh người lại làm khó nó!”

Đây không phải lần đầu tiên làm như vậy, anh cả Lý căng da mặt gật đầu: “Con nghe cha, bây giờ sẽ đi ngay!”

Ba anh em anh hai Lý siết hai nắm tay lại vang răng rắc, xắn tay áo chuẩn bị đánh người.

Anh hai Lý: “Đấm nó! Bắt nạt em gái anh này! Hây da!”

Anh ba Lý: “Không kiên nhẫn sống đến khi được chúc thọ này! Chúng ta làm việc tốt, tiễn nó một đoạn đường!”

Anh tư Lý: “Đấm mặt trái một trăm cú, đấm mặt phải một trăm cú, đánh cho nó quỳ xuống gọi mẹ!”

Lý Thanh Lê cảm động rưng rưng nước mắt: Người nhà mình thật xấu, nhưng mình thích lắm!

Bên trên đã chuẩn bị xong, tiếp theo đó người nhà họ Lý đi lấy công cụ quen thuộc của mình. Dù sao nhà họ Lý cũng là gia đình biết rước thị phi nhất danh xứng với thực ở đội sản xuất bọn họ, đánh nhau nhiều rồi, công cụ nào tiện tay nhất đã sớm hiểu rõ như lòng bàn tay, đến thời khắc mấu chốt chẳng ai giấu cái này cái kia đi, mà cầm công cụ thuận tay nhất, nhổ nước bọt lên lòng bàn tay, xoa tay chuẩn bị ra ngoài đánh một trận to.

Lý Thanh Lê thấy trong nhà ngoại trừ cô và mấy đứa nhỏ ra, những người khác đều mang vẻ mặt lẫm liệt nghiêm túc, cầm một công cụ trong tay, nổi giận đùng đùng định xông ra ngoài, khi ấy cô cũng nóng lên, giẫm mạnh một chân còn nguyên vẹn xuống đất.

“Cha, mẹ, anh cả chị cả! Con cũng muốn đi!”

Bà Điêu trừng mắt nhìn cô: “Con đã như vậy rồi còn đi qua đó làm gì? Đao kiếm không có mắt, lỡ như lại bị thương thì phải làm sao? Con ngoan ngoãn ở nhà với Ngũ Bảo Lục Bảo đi, không phải là đánh một người thôi sao, rất nhanh mọi người sẽ trở về.”

Bà Điêu cũng là đánh nhau từ nhỏ đến lớn, trận thế này đã sớm nhìn quen cả rồi, giọng điệu nhẹ bẫng như thể đánh nhau chỉ như uống nước, bình thường chẳng có gì kỳ quái cả.

Bình Luận (0)
Comment