Chương 120: Mở cửa
Lý Thanh Lê vội chống hai tay lên bàn đứng dậy, duy trì tư thế gà đứng một chân, sau khi bước đến cửa lớn cầm một cây gậy trúc lùa vịt để làm nạng, sau đó cằm hất lên, nói một cách kiên quyết và dứt khoát: “Con phải đi! Thằng con rùa đó hại con thảm như vậy, con đã treo trên cây rồi mà nó còn không tha cho con, còn lấy cành cây chọc lên tay con, nếu không phải con ôm đầu nói không chừng con đã bị hủy dung rồi! Lòng dạ nó hiểm độc như thế, hôm nay không tận mắt nhìn thấy nó bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, sợ vãi ra quần, thê thảm chật vật thì con chết cũng không cam lòng!”
Bà Điêu thấy Lý Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi như vậy lại càng thương con gái hơn, nào còn nhẫn tâm từ chối nữa, chỉ hận không thể đi vặn đầu thằng khốn Lương Lỗi đó xuống ngay bây giờ để làm bóng cho con gái đá, trút mối hận thù trong lòng!
Bà ta lập tức gọi ba chị em Lý Đại Nha tới: “Đại Nha, cô út giao lại cho ba chị em các cháu, lát nữa trông chừng cô cháu, nếu như bị đánh ngã, trở về xem bà trừng trị các cháu thế nào?”
Đám người Lý Đại Nha đã sớm quen với việc bà Điêu cứ hở tí là lấy đánh người ra uy hiếp bọn họ nên chẳng người nào để trong lòng cho lắm, ngược lại ánh mắt sáng quắc nhìn ra ngoài, chỉ hận không thể lập tức lao ra ngoài nhìn cha mẹ và các anh em dạy dỗ người ta.
Người nhà họ Lý mặc áo cộc tay, tay cầm vũ khí, xếp thành hàng, chỉnh trang đợi xuất phát.
Một gia đình lớn hùng hùng hổ hổ, khí thế hừng hực, xếp hành chỉnh tề đi ra khỏi cửa lớn, băng qua giữa nhà họ Phan và nhà họ Hứa, bước lên cầu gỗ, “huỳnh huỵch huỳnh huỵch” thẳng đến ký túc xá thanh niên trí thức.
Nhà Lý Khánh Sơn bày ra bộ dáng đánh nhau to như thế, người có mắt đều nhìn ra được hôm nay sắp có người gặp xui xẻo rồi, đại đội lại có trò hay sắp lên sàn!
Ở thời đại cực kỳ thiếu thốn hoạt động giải trí này, một trò hay như vậy có thể so với năm mới, các xã viên nhìn thấy người nào cũng cầm công cụ trong tay, việc đồng áng cũng không làm nữa, phân trâu phân gà cũng không nhặt, cơm tối đang nấu nửa chừng cũng không nấu nữa, rất nhiều người đang chạy tới đại đội báo cáo, một đồn mười, mười đồn một trăm, rất nhanh hơn phân nửa người trong đội sản xuất đều đã tập trung ở ký túc xá thanh niên trí thức.
Người nhà họ Lý biết hôm nay chắc chắn có rất nhiều người tới vây xem nhưng bọn họ không để ý cũng không sợ bị vây xem, đại đội sản xuất bọn họ có hơn nửa xã viên đều là người trong tộc nhà họ Lý. Các gia đình sau này tới ở lại cắm rễ sống ở mảnh đất này nhiều năm như vậy, việc kết thông gia là không thể thiếu, sớm đã có quan hệ họ hàng với nhà họ Lý, có thể nói, nếu thật sự bàn đến thì toàn bộ đội sản xuất bọn họ đều có thể nói có quan hệ thân thích với nhà họ Lý, ngoại trừ đám thanh niên trí thức này ra.
Trong hoàn cảnh như vậy, điều mà đám người anh cả Lý lo nhất không phải là đánh nhau bị người ngăn cản, mà là làm sao khuyên những người nhà họ Lý khác đừng nhúng tay vào. Dù sao người mang họ Lý bọn họ cũng đến trăm người, mà Lương Lỗi lại chỉ có một, lỡ như đánh thành án mạng vậy lại mất nhiều hơn được.
Trong đại đội có biến động bất ngờ, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng và náo nhiệt hơn, đáng tiếc người trong ký túc xá thanh niên trí thức vẫn không hay biết gì, thẳng đến khi những tiếng bước chân mang theo giận dữ mạnh mẽ phá thủng sự yên tĩnh trong mảnh sân thanh niên trí thức, tình thế nguy hiểm và căng thẳng ấy mới lan đến một góc này.
Lương Lỗi vốn đang ở cổng giặt giày đột nhiên nhìn thấy Lý Thanh Lê dẫn cả gia đình lớn tiến vào sân một cách hùng hổ, anh ta vốn đã chột dạ, theo bản năng cảm thấy không ổn, vội vàng chạy biến ngay vào trong ký túc xá, đóng “sầm” cửa lớn vào.
Lần này Lý Thanh Lê không cần đối chất với anh ta nữa, bộ dáng chột dạ của anh ta đã chứng minh tất cả.
Bốn anh em nhà họ Lý cũng không cần nói chuyện, chỉ một cái liếc mắt đã biết nên làm thế nào, đầu tiên là anh cả Lý lên sân, anh ta xông lên vỗ thật mạnh vào cánh cửa lớn ký túc xá trí thức nam, sức lực lớn khiến ván cửa long sòng sọc, bụi đất trên tường rơi lả tả xuống.
“Mở cửa! Mở cửa! Mở mở mở mở mở cửa ra!”
“Họ Lương kia, không phải thứ rùa rụt cổ thì mau cút ra đây cho ông! Đừng ép bọn tao phải phá cửa!”