Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125. Ai Kêu Anh Đối Phó Tôi

Chương 125. Ai kêu anh đối phó tôi Chương 125. Ai kêu anh đối phó tôi

Chương 125: Ai kêu anh đối phó tôi

Thậm chí cô ta còn rất hối hận, sao mình lại mù mắt như thế, nhìn trúng loại ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, nhưng thật ra là kẻ tiểu nhân? Coi độc vật thành bảo bối?

Giờ này khắc này, cô ta cảm thấy vô cùng may mắn, cũng may có Tiểu Lê, nếu không phải Tiểu Lê dứt khoát nhanh chóng giải cứu cô ta, cô ta và Lương Lỗi ở chung càng lâu, sau này tổn thương phải chịu cũng càng lớn. Cô ta thật sự không dám tưởng tượng khi giá trị lợi dụng của mình đã hoàn toàn hết sạch, thì tên tiểu nhân nịnh bợ ích kỷ lại bạc tình ác độc như Lương Lỗi sẽ đối xử với mình thế nào nữa? Chỉ sợ sẽ bị ném đi một cách không hề lưu tình như một chiếc tất rách? Thậm chí, nếu như mình có suy nghĩ báo thù anh ta, cũng chỉ sợ anh ta sẽ báo thù mình gấp đôi, chỉ hận cô ta không chết đi!

May quá, may quá! Tuy rằng chia tay buồn bã nhưng cô ta đã chịu đựng được, cô ta sẽ vào đại học Công Nông Binh, sẽ về lại gia đình ban đầu của mình, cô ta sẽ kết hôn và sinh con với người ngưỡng mộ trong lòng, cô ta sẽ cố gắng tỏa sáng tiến lên, trở thành người hữu dụng!

Cũng trong nháy mắt này, lòng biết ơn của Lưu Ngọc Hân với Lý Thanh Lê đã đạt đến đỉnh cao, vì cô gái trẻ mười chín tuổi trước mắt này mà vận mệnh của cô ta đã hoàn toàn thay đổi!

Lưu Ngọc Hân nhìn Lý Thanh Lê với vẻ mặt tràn đầy biết ơn, chỉ đáng tiếc bị Lý Thanh Lê hoàn toàn bỏ qua, lúc này toàn bộ tinh thần của cô đều bị trận chiến trước mặt thu hút, hơn nữa còn nhìn chằm chằm bốn anh trai đánh Lương Lỗi thành đầu chó mà không chớp mắt lấy một cái, nghe Lương Lỗi khóc càng lúc càng thảm, trong lòng quả thật sảng khoái.

Nếu như nhất định phải hình dung, vậy đại khái chính là một người đói ba ngày đột nhiên trước mắt bày một bàn đầy ắp Hán Toàn Tịch, người ăn xin không một xu dính túi bất chợt có một trăm nghìn đồng từ trời giáng xuống, cảm giác đó chỉ có một chữ - sướng!

Lý Thanh Lê biết rõ bản lĩnh đánh người của bốn anh trai mình, cho nên hoàn toàn không lo lắng, sau đó cô thấy tiếng của Lương Lỗi nhỏ đi, lúc này mới cao giọng bảo: “Lương Lỗi, bây giờ anh chỉ cần đồng ý với tôi hai chuyện, vậy tôi sẽ kêu anh tôi tha cho anh.”

Lương Lỗi rất muốn phản bác: Có anh thì ghê gớm lắm sao? Nhưng sự thật thắng hùng biện, có anh đúng là lợi hại, cô đánh không lại anh ta nhưng anh trai cô lại đánh được, đúng chứ? Cho dù một anh đánh không lại, vẫn còn bốn anh có thể đánh hội đồng!

Tuyệt vọng! Lương Lỗi chỉ cảm thấy toàn bộ nội tâm của mình đều hoang vu, đổ tuyết, trở nên lạnh lẽo!

Anh ta ngoại trừ cúi đầu, còn có thể làm thế nào được nữa?

“Điều kiện… gì?” Cả mặt anh ta đã sưng như bột mì nở, hơi nhúc nhích là đau, anh ta chỉ có thể nhìn Lý Thanh Lê qua khe hở bé tí, khó khăn hỏi cô.

Lý Thanh Lê hiện ra cái lúm đồng tiền: “Chuyện đầu tiên hiển nhiên là vấn đề bồi thường, anh hại tôi thảm như vậy, không có lý nào không bồi thường, đúng không? Tiền viện phí, tiền chăm sóc, tiền ăn uống, tiền bồi thường tinh thần nữa, váy và giày của tôi đều hỏng hết rồi, cũng phải đền. Chỉ tính anh bảy mươi đồng thôi, cũng là tiền hai cái áo hở cổ kiểu nam chứ mấy, không quá đáng chứ?”

Con mắt giấu sau khe thịt của Lương Lỗi nhìn về phía mấy người anh cả Lý bên cạnh, thấy bốn người bọn họ giả cười như nhau, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn mình, như thể chỉ cần mình nói một câu không thôi, là bọn họ sẽ giơ quyền đánh lên đầu mình ngay! Anh ta có thể làm thế nào, anh ta cũng rất tuyệt vọng!

Vương Tĩnh Vân đi lâu như vậy vẫn chưa về, anh ta còn có gì không hiểu nữa, chỉ có thể buông tha ảo tưởng, chuẩn bị trả tiền.

“Được…” Giọng nói của Lương Lỗi cũng run, đau lòng mà.

Nụ cười của Lý Thanh Lê càng chân thành hơn vài phần: “Chuyện thứ hai rất đơn giản, nói cho tôi biết là ai kêu anh đối phó tôi?”

Lương Lỗi không hề nghĩ ngợi, cất giọng khàn đặc lên đáp: “Là Hoàng Quảng Linh! Cô ta nói với tôi cô từng đi tới trường học tìm Ngọc Hân, là cô kêu Ngọc Hân chia tay với tôi, còn kêu Ngọc Hân đề phòng tôi! Chuyện của tôi và Ngọc Hân từ đầu đến cuối đều là cô giở trò quỷ! Tôi nghe xong rất giận, cô ta lại nói với tôi cô đi một mình lên núi, cho nên tôi quyết định lên núi tìm cô, dạy cho cô một bài học để trút cơn hận trong lòng tôi!”

Ngay khi một người rơi vào khốn cùng, trong lòng thường tối tăm nhất, lúc này Lương Lỗi nhắc đến Hoàng Quảng Linh đúng là nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể kéo cô ả cùng xuống địa ngục, có người cùng chịu khổ với mình, trong lòng mới dễ chịu hơn, cho nên anh ta càng dồn hết sức mình chửi bới Hoàng Quảng Linh.

Bình Luận (0)
Comment