Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127. Xúi Giục

Chương 127. Xúi giục Chương 127. Xúi giục

Chương 127: Xúi giục

“Cô chỉ biết Hoàng Quảng Linh xúi giục Lương Lỗi báo thù cô, nhưng sao cô không thử nghĩ xem tại sao cô ấy muốn báo thù cô, tại sao Lương Lỗi muốn báo thù cô? Không có lửa làm sao có khói, một bàn tay vỗ không kêu, cô là người thế nào, người ở đại đội chúng ta đều tự biết trong lòng. Bản thân cô có lỗi cũng không thể đổ hết lỗi sai lên người người khác! Cô dạy dỗ Lương Lỗi một trận cũng thôi đi, cô bị thương rồi, cô có một đống anh trai! Nhưng Quảng Linh là người vô tội, cô ấy làm chuyện xấu cũng là bị cô ép, cô không có quyền dạy dỗ cô ta!”

Nếu không phải kiêng dè nơi này hơn phân nửa đều là người họ Lý thì lời cô ta nói chỉ có càng khó nghe hơn.

Nữ chính dù sao vẫn là nữ chính, trước đây Lý Thanh Lê vẫn luôn cố hết sức tránh xa cô ta, không biết cô ta có ma lực gì nhưng những lời trần thuật khẳng khái này, bộ dáng lẫm liệt hiên ngang này, cộng thêm danh tiếng của Lý Thanh Lê ở đội sản xuất thậm chí là công xã không được tốt cho lắm, khiến người có mặt ở đây nghe xong vẻ mặt cũng trở nên hơi vi diệu.

Toàn bộ quá trình Lý Thanh Lê đều mang theo vẻ mặt hỏi chấm nghe cô ta nói xong, thầm nghĩ lẽ nào cô thật sự đã đoán sai rồi, kiếp đầu tiên của nữ chính Tô Nhân hoàn toàn không nhìn rõ bộ mặt thật của Hoàng Quảng Linh và Lương Lỗi, vậy mà ở trong lòng cô ta hai người này vẫn là người tốt?

Xin lỗi, liên quan đến kiếp đầu tiên của Tô Nhân, cô thật sự không đọc kỹ cho lắm, cô chỉ biết trong tiểu thuyết vì trên người Tô Nhân không tiền không có gì dễ lợi dụng nên Hoàng Quảng Linh cũng chẳng để ý đến cô ta cho lắm, có thể nói Hoàng Quảng Linh chính là người công cụ chuyên dùng để tôn lên một đứa mất não như Lý Thanh Lê cô! Về phần Lương Lỗi, kiếp đầu tiên của Tô Nhân không thể lên được đại học, hai người chắc hẳn cũng không gặp lại nữa, cho nên ngay cả tại sao Lưu Ngọc Hân nhảy hồ cô ta cũng không biết, càng không biết Lương Lỗi thích mình, toàn bộ hiểu lầm rắc rối giữa Tô Nhân và Lương Lỗi đều phát sinh ở kiếp thứ hai.

Nghĩ như vậy, tất cả đều đã giải thích được.

Biết vẫn hoàn biết, nhưng Tô Nhân chỉ thiếu chỉ vào mũi cô chửi Lý Thanh Lê cô không phải thứ gì tốt đẹp, tâm nhãn của cô vốn đã không lớn, còn có thể nhịn được sao?

Làm sao, Tô Nhân cô có thêm một đoạn ký ức kiếp trước ù ù cạc cạc đã cao quý hiếm lạ hơn rồi à, giỏi lắm à? Theo quan điểm của cô, cô sống mười chín năm, vừa chưa từng chọc vào Tô Nhân cũng chưa từng chửi cô ta, cho dù trong lòng cô không thích người ta cũng chỉ chửi trong lòng chứ chưa bao giờ phun ra khỏi miệng, thế này cũng phạm pháp ấy hả? Sao lại chẳng hiểu sao thế này, đột nhiên người ta cao hơn cô một bậc, có thể từ trên cao nhìn xuống cô rồi chỉ tay năm ngón?

Chú có thể nhịn, thím có thể nhịn, nhưng Lý Thanh Lê cô không thể nhịn được.

“Đồng chí Tô Nhân, cô có biết mỗi một câu nói của cô gọi là không biết toàn bộ sự việc thì đừng nên đánh giá không? Ngay cả Hoàng Quảng Linh là người thế nào, tại sao cô Lưu và Lương Lỗi chia tay cũng không biết, mà cô cũng dám mở miệng ra nói?” Lý Thanh Lê ngồi trên ghế, gác chân phải lên chân trái, hai chân bắt chéo một cách nhàn nhã ung dung, con ngươi đảo đến đuôi mắt nhìn người ta, nói với vẻ mặt chân thành: “Trí thức Tô Nhân, tôi biết lòng dạ cô tốt, nhưng lòng dạ tốt cũng phải dùng não để nghĩ, bằng không tấm lòng tốt ngày ngược lại sẽ bị người lợi dụng, vậy cũng không đáng đâu!”

“Cô!” Tô Nhân tức đến mức gương mặt đỏ gay, nhưng người khác tức giận mặt sẽ đỏ như mông khỉ, còn nữ chính tức giận chính là đẹp như hoa sen, trong trắng lộ ra hồng mềm, rất bổ mắt.

Khóe miệng Lý Thanh Lê vểnh lên, tâm trạng vô cùng tốt, ai có thể ngờ được một cô em chồng cực phẩm “vừa ngu vừa xấu” được tác giả xác nhận này trong lúc còn sinh thời cũng có lúc cô nói đầu người khác không ổn? Thật sự ứng với câu nói đó, phong thủy thay đổi luân phiên, năm nay đến lượt nhà tôi!

Tô Nhân bị cô kích thích, lửa giận cũng bùng lên, tức đến mức lồng ngực phập phồng: “Cô cũng chỉ có cái miệng sắc bén thôi, cô đi hỏi người trong đại đội xem mình là người thế nào, có ai không biết? Đại đội chúng ta có mấy người nhìn cô thuận mắt không hả?”

Lý Thanh Lê còn chưa nói, Lưu Ngọc Hân thấy ân nhân của mình bị bôi nhọ như vậy, hiểu lầm như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Bình Luận (0)
Comment