Chương 128: Dù sao mình cũng ưu tú như vậy đấy
Cô ta tiến lên một bước cản Tô Nhân, thấp giọng nói: “Tiểu Nhân, tôi không cho phép cô bôi nhọ Tiểu Lê như vậy! Tiểu Lê là người lương thiện nhất, nhiệt tình nhất, đơn thuần nhất mà tôi từng thấy!”
Lưu Ngọc Hân là một trong hai giáo viên duy nhất của đại đội, nhân phẩm đạo đức giáo dục tiếng lành đồn xa, cô ta chẳng qua chỉ nói một câu đơn giản lại có uy lực mạnh hơn một trăm một nghìn câu của Lý Thanh Lê.
Lần này, không chỉ Tô Nhân sợ ngu người, mà các xã viên có mặt ở đây cũng kinh ngạc, ngay cả cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái của Lý Thanh Lê cũng sững sờ.
Gì cơ? Người cô nói là con gái/ em gái/ cô út ăn gì cũng thấy không đủ, làm gì cũng lén lười, chỉ có bắt chẹt chửi người là giỏi nhất nhà chúng tôi đó sao?
Cả sân chỉ có Lý Thanh Lê là gật đầu xem như hài lòng, có khả năng mấy ngày nay được khen quá nhiều, giờ lại được khen cũng không ngạc nhiên như lúc đầu nữa, ôi chao, dù sao mình cũng ưu tú như vậy đấy!
“Ngọc Hân?” Tô Nhân nhìn Lưu Ngọc Hân với vẻ ngơ ngác, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ và khó hiểu còn có một vẻ lo lắng.
Không phải mắt Ngọc Hân có vấn đề đấy chứ? Đây chính là Lý Thanh Lê đó? Cực phẩm vừa lười vừa béo, vừa ngu vừa xấu đó! Lương thiện? Nhiệt tình? Đơn thuần? Những từ này có một tí tẹo liên quan nào đến cô ta sao?
Lưu Ngọc Hân không hổ là người làm giáo viên, cô ta buông Tô Nhân ra, giống như lên lớp bước thong thả tới trước mặt mọi người, nói chuyện không nhanh không chậm nhưng lại vang dội hữu lực: “Thật ra từ rất lâu trước đây, Tiểu Lê đã nói với tôi Lương Lỗi không phải thứ gì tốt đẹp cả, là tôi u mê không chịu tỉnh ngộ, từ đầu đến cuối không muốn tin, Tiểu Lê tốt bụng không đành lòng thấy tôi tiếp tục bị lừa, cho nên cô ấy nghĩ ra vài cách để tôi nhận rõ bộ mặt thật của Lương Lỗi. Nếu không phải có Tiểu Lệ thì đến bây giờ tôi vẫn chẳng hay biết gì, còn đang bị Lương Lỗi lừa gạt. Hóa ra Lương Lỗi hoàn toàn không thật lòng thích tôi, anh ta thích một người khác, nhưng anh ta nhìn trúng điều kiện của gia đình tôi, cho nên mới đưa ra đề nghị kết giao...”
Khóe mắt của cô ta liếc qua Lương Lỗi đã bị đánh đến hoàn toàn thay đổi ở bên cạnh, lại thấy ánh mắt của người ta vẫn còn dán lên người Tô Nhân, trong lòng càng cảm thấy chán ghét hơn, ánh mắt cũng theo đó mà lạnh đi vài phần: “Tóm lại, Lương Lỗi anh ta chính là một tên tiểu nhân từ đầu đến chân, hoàn toàn không đáng được đồng cảm. Về phần Tiểu Lê, trước đây tôi cũng nghe các xã viên bàn tán về cô ấy, tôi cũng cho rằng cô ấy là một cực phẩm... không có một ưu điểm gì.”
Nói xong, cô ta còn cười xin lỗi Lý Thanh Lê, thấy cô không hề tức giận, ngược lại còn một tay chống cằm, ánh mắt sáng ngời ý bảo cô ta cứ tiếp tục nói đi, cô ta mới nói tiếp: “Nhưng cho dù nói bao nhiêu đều chỉ có một kết luận, mọi chuyện vẫn là tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Thử hỏi, một cực phẩm, cô ấy sẽ ở dưới tình huống anh trai chị dâu của mình không nỡ tốn tiền cho con gái, bằng lòng ôm đồm nhiều việc, gánh vác học phí cho cháu gái lên cấp ba sao? Sẽ vì bảo vệ cháu gái mà mắng anh trai ruột và chị dâu một trận sao? Cô ấy sẽ vì một người chỉ có duyên gặp vài lần mà nhìn rõ bộ mặt thật của tên đàn ông cặn bã mà dùng hết tâm trí, vắt óc suy nghĩ, thậm chí còn bị tên đàn ông cặn bã đó báo thù, nhưng vẫn cười và nói không sao sao?”
“Sẽ không!” Tiếng trả lời chấn động cả mái ngói, vang vọng tầng mây.
Mọi người chuyển tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy Lý Thanh Lê giơ cao một tay, lộ ra một hàm răng trắng, đôi mắt cười híp lại thành đường kẻ, hai cái lúm đồng tiền cũng cười đến biến hình.
Tuy rằng vì cô Lưu nói hơi vòng vo khiến cô nghe có hơi không hiểu cho lắm, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là mình nhất định phải lấy lại mặt mũi của mình!
Ánh mắt của mọi người đồng loạt trở nên vô cùng phức tạp, cho dù cô Lưu người ta dốc hết sức khen cô, nhưng nói thế nào cô cũng phải khiêm tốn chút chứ! Nhìn đứa trẻ ngốc này vui vẻ như thể cả đời chưa từng làm được mấy việc tốt vậy, chậc!
Không thể không nói, ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, không cẩn thận cái là sự thật bại lộ.