Chương 129: Cô Lưu nói không sai chút nào
Nhưng nghe cô Lưu nói như vậy, trong lòng không ít người thật sự có hơi dao động, dù sao trước đây Lý Thanh Lê không hiểu chuyện nhưng không phải vẫn là một đứa trẻ thôi sao, bây giờ cô đã trưởng thành rồi, cũng nên hiểu chuyện rồi.
Về phần những người khác, nhà họ Lý cố gắng duy trì nụ cười mỉm, hàng xóm nhà họ Lý là nhà anh hai Cam, nhà anh ba Cam, nhà họ Hứa, nhà họ Phan, tất cả chỉ cười mà không nói.
Lưu Ngọc Hân đối diện với ánh mắt của Lý Thanh Lê, nhìn nhau mà cười, nói tiếp: “... Tiểu Lê là người thế nào, trong lòng tôi tự biết, tôi tin cô ấy cho nên tôi cảm thấy cô ấy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nhắm vào Hoàng Quảng Linh, Quảng Linh chắc chắn có chỗ nào đó làm không thỏa đáng khiến cô ấy tức giận, tôi nói đúng chứ, Tiểu Lê?”
Lý Thanh Lê cong môi mỉm cười, vẻ mặt đúng mực: “Cô Lưu nói không sai chút nào...”
Trong lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn chị ba Lý, ánh mắt đó có vẻ oán trách nói không nên lời. Miệng chị ba rộng như vậy sao lúc cần cô ta bỏ lực cô ta lại không dùng được tí nào vậy, tại sao mình và Hoàng Quảng Linh hết tình bạn bè, chị ba cũng không phải không rõ, nhưng sao đến giờ người ở đại đội vẫn không bết ngọn nguồn?
Chị ba Lý chẳng hiểu sao bị trừng mắt nhìn, vẻ mặt cũng mơ hồ, gần đây mình lại làm gì nữa à? Miệng mình đã sắp đóng gỉ rồi đây, cũng có nói gì đâu?
Để chứng minh mình ân oán rõ ràng, đạo đức cao, chí công vô tư, Lý Thanh Lê chỉ có thể nói lại hai năm rõ mười ân oán rối rắm giữa mình và Hoàng Quảng Linh.
Lý Thanh Lê nói xong, người xung quanh còn chưa kịp thể hiện vẻ kinh ngạc, thì Tô Nhân đã lập tức nhảy ra phản đối, gằn từng câu từng chữ: “Tôi! Không! Tin!”
Trí nhớ của cô ta sẽ không sai, làm sao Lý Thanh Lê lại là người có lòng tốt gì đó được? Nhất định trong này có âm mưu! Lưu Ngọc Hân chắc chắn đã bị Lý Thanh Lê lừa! Tất cả mọi người đều bị Lý Thanh Lê lừa rồi!
Cô ta vốn cũng không để ý chuyện của Hoàng Quảng Linh và Lương Lỗi đến vậy, chỉ là xuất phát từ quan hệ bạn bè đứng ra nói vài câu công bằng mà thôi, nhưng cùng với sự phát triển của sự việc, cô ta càng muốn chứng minh cho tất cả mọi người biết mình đúng. Mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh, Lý Thanh Lê thật sự không phải thứ gì tốt!
Chỉ là cô ta nhảy càng cao thì sự đồng cảm trong lòng Lý Thanh Lê cũng càng chân thật. Trong tiểu thuyết chỉ có phần Tô Nhân vả mặt người ta, số lần Lý Thanh Lê cô và người nhà bị vả mặt cộng lại có thể vòng nửa vòng trái đất. Thân là nữ chính Tô Nhân sao lại bị vả mặt được? Nhưng hôm nay đây, Tô Nhân đã định trước phải lật thuyền trong mương rồi!
Thấy vẻ mặt của cô ta tức tối, còn trợn mắt tức giận nhìn cô, Lý Thanh Lê lại thay đổi sắc mặt, chớp mắt đã hơi đỏ lên, cắn đôi môi hồng nói với vẻ tủi thân: “Chị Tô Nhân, hình như em chưa bao giờ từng đắc tội với chị, tại sao chị lại chướng mắt em như thế? Còn trừng mắt nhìn em? Ôi... thật ra em vẫn rất muốn được làm bạn với chị Tô Nhân đấy, không ngờ chị lại chán ghét em như vậy, bỏ đi, có khả năng là do em không xứng.”
Vốn không muốn chọc vào cô nhưng cô cứ cố tình nhảy ra đây, còn túm chặt tôi không chịu buông, vậy thì đừng trách tôi phản kháng!
Dù sao mấy ngày nay cô cũng nghĩ thông suốt rồi, cả đời này cô sẽ không tham gia vào chuyện của anh năm và Tô Nhân, có thành hay không là chuyện của bản thân bọn họ. Nếu như anh năm vẫn để ý đến đứa em gái này như cô thì cô sẽ nhận người anh này, nếu như chán ghét cô vậy mình cũng không đuổi theo, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Dù sao cuộc sống là của mình, sống tốt hay là không tốt còn phụ thuộc vào mình, đừng già rồi còn muốn dựa vào người khác mới là thật.
Trong tiểu thuyết nếu như bản thân cô giàu có, cho dù anh trai có tin hay không, có quản hay không, cô cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm như vậy!
Nếu mình đã không dự định nịnh bợ anh năm, không có ham muốn thế tục, vậy cô còn sợ nam chính nữ chính mẹ gì nữa? Ai đối phó với mình thì chỉ có hai chữ “xử nó.”
Những lời trà xanh này của Lý Thanh Lê có khơi gợi sự đồng cảm của người khác hay không thì không biết, nhưng Tô Nhân lại thật sự thấy gớm lắm rồi, buột miệng thốt lên: “Lý Thanh Lê, cô thật ghê tởm!”