Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130. Thật Sự Tưởng Mình Tai To Mặt Lớn Sao

Chương 130. Thật sự tưởng mình tai to mặt lớn sao Chương 130. Thật sự tưởng mình tai to mặt lớn sao

Chương 130: Thật sự tưởng mình tai to mặt lớn sao

Từ lúc khai chiến đến giờ, bà Điêu vẫn luôn ngồi trên ghế phe phẩy cái quạt hương bồ, khép hờ mắt, mặc cho ông Lý dựa lên vai bà ta ngủ gật, bộ dáng bà cụ vô dục vô cầu, dù sao cảnh tượng lớn hơn và kích động hơn thế này bà ta cũng đã thấy qua rồi. Bốn đứa con trai, một đứa con gái nhà mình cũng không phải thứ nhát gan gì, nhưng nghe được câu này cuối cùng bà ta cũng không nhịn được nữa.

Mí mắt vén lên, đôi mắt nửa đục ngầu nhìn về phía Tô Nhân giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi, lạnh lùng nói: “Cô gái trẻ, sách đã đọc đều vào bụng chó hết rồi sao? Cha mẹ cô dạy dỗ cô thế nào vậy? Đối với một cô gái nhỏ mười chín tuổi mà há miệng nói ghê tởm? Tôi thấy ai ghê tởm cũng không ghê tởm bằng cô! Vốn đây chỉ là chuyện của nhà tôi và Lương Lỗi, Hoàng Quảng Linh, nhưng cô cứ nhất định chen một chân vào. Yêu mèo bắt chuột thích xen vào chuyện của người khác như vậy, cô đầu thai nhầm à? Tiểu Lục là từ bụng tôi bò ra, một người làm mẹ như tôi chưa từng mắng nó, đến lượt cô dạy dỗ nó sao? Cô nghĩ mình là cái thá gì? Thật sự tưởng mình tai to mặt lớn sao?”

Người trong nghề vừa ra tay là khác ngay. Lý Thanh Lê kiêng dè thân phận nữ chính của Tô Nhân, vừa rồi lại được Lưu Ngọc Hân nâng lên quá cao, nên lúc làm việc nói chuyện vẫn còn vài phần nương tay, nhưng bà Điêu không giống thế. Khi còn trẻ bà ta chính là nhân vật hô mưa gọi gió, gả đi rồi cả gia đình đều nghe theo bà ta, từ nhỏ cường thế đến gà, vai vế lại cao, chưa bao giờ biết nương tay nên viết thế nào? Hôm nay Tô Nhân đối diện với bà Điêu đúng là con gà yếu gặp phải diều hâu, sợ chết gặp phải đám ma... xúi quẩy tận mạng!

Quả nhiên, Tô Nhân nghe xong một tràng những lời nói trơn tru không hề dài dòng, khó nghe lại cay nghiệt này của bà Điêu, lập tức giận đến đỏ mắt, nước mắt trong suốt sắp rơi ra, đổi lại người đứng trước mặt cô ta là đàn ông chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết.

Nhưng dù sao cũng là người sống lại, tâm trí càng trưởng thành, càng cứng rắn hơn một chút, cô ta trừng to mắt, cưỡng ép mình nuốt nước mắt vào trong, sau đó châm biếm lại: “Không phải người một nhà không qua một cửa, con cái nuôi thành ra cái dạng này, một bà già như bà cũng là thứ tốt đẹp gì được sao?”

Vừa dứt lời, phía sau đám người truyền tới tiếng hét vô cùng to của Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha.

“Cô út! Bắt được Hoàng Quảng Linh cho các cô rồi đây!”

Người xung quanh tự động nhường ra một con đường, sau đó Tô Nhân trừng mắt nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong mặc quân trạng màu lục, lưng đeo hành lý to nặng, một tay giữ Hoàng Quảng Linh, bước chân vững vừng như gió, đi từ cổng lớn sân về phía cô ta.

“Thằng năm!”

“Chú năm!”

“Thành Dương...” Ánh mắt của Tô Nhân cũng hoảng hốt, vốn nước mắt đã nhịn về lại nổi lên làm mờ tầm nhìn của cô ta, cô ta theo bản năng đi về phía Lý Thành Dương.

Lý Thành Dương đẩy Hoàng Quảng Linh có thể hình dung là thê thảm vào giữa đám người, anh ta là người cao nhất trong năm anh em, ngũ quan lớn lên cũng đẹp nhất, trải qua vài năm mài giũa, khí thế kín đáo và trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng thi thoảng một ánh mắt, một hành động vẫn sắc bén đến tột cùng, anh ta lại mặc quân trang xanh lục, đứng ở giữa đám người thật sự là hạc trong bầy gà.

Bàn về khí thế của ai trong sân lớn có thể địch lại nổi thì chỉ có Phó Bạch, tuy rằng khí thế của Phó Bạch cũng không hung dữ lộ rõ ra ngoài, nhưng trong nháy mắt hai người đàn ông đối diện tầm mắt, người ngoài không hiểu sao lại cảm giác được một loại áp lực không tên.

Người bên cạnh cảm thấy áp lực vô cùng, nhưng người đương sự là Phó Bạch và Lý Thành Dương chẳng qua chỉ là đối diện tầm nhìn, gật đầu ra hiệu cho nhau, rất nhanh đã dời đi, vì Lý Thành Dương bị cả gia đình lớn vây quanh, nào còn thời gian chào hỏi người khác.

“Thằng năm, sao con về cũng không nói trước một tiếng? Mẹ cũng tiện kêu anh con đi mua ít thịt về bồi bổ cho con, nhìn con gầy chưa, lại đen nữa! Còn đen nữa con còn lấy được vợ kiểu gì hả? Đến lúc đó cũng đừng thành thằng ế vợ mất!” Bà Điêu một năm hiếm khi được gặp con trai út một lần, quả thật vui mừng không biết nên làm thế nào mới phải, ra sức kéo cánh tay của Lý Thành Dương, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, chỉ sợ con trai nhỏ thiếu một miếng thịt.

Ông Lý cũng mừng rỡ, không ngủ gật nổi nữa, chắp tay sau lưng ở bên cạnh bà Điêu nhìn con trai, lại giơ một tay lên so sánh: “Năm ngoái chỉ cao như vậy, thằng năm lại cao lên rồi, còn cao hơn anh cả con một bàn tay!”

Bình Luận (0)
Comment