Chương 131: Cao hơn không ít
Anh cả Lý thấp nhất trong năm anh em, sau lưng còn hơi gù cũng không hề để ý, ngược lại còn vừa cười vừa phụ họa: “Cha nói đúng, đã cao lên không ít rồi, năm anh em chúng ta chỉ con là kéo chân. Lần trước gặp thằng năm cũng là mùa xuân năm ngoái nhỉ? Lần này thằng năm ở nhà bao lâu? Mấy anh em chúng ta từ từ nói chuyện.”
Nụ cười trên mặt Lý Thành Dương hơi thu lại một chút, nói với người nhà: “Không phải mọi người kêu Đại Bảo Nhị Bảo và Đại Nha bắt nữ thanh niên trí thức này sao? Chúng ta giải quyết việc này trước đã, trở về lại từ từ nói sau.”
Anh ta nâng mắt lặng lẽ liếc nhìn đám người chật kín trong sân một vòng, không thấy anh họ ba đâu, ánh mắt của anh ta chỉ có vài phần vi diệu nhưng cũng không lộ ra ngoài.
Bốn người nhà họ Lý tản ra, Tô Nhân đứng sau bọn họ lập tức lộ ra trước mặt Lý Thành Dương, vẻ mặt như khóc như khổ, như cười lại như không đó của đối phương thật sự bắt mắt, khiến Lý Thành Dương muốn bỏ qua cũng không được.
Thấy anh ta cuối cùng cũng nhìn về phía cô ta, cô ta đứng nguyên tại chỗ, lại gọi một tiếng: “Thành Dương...”
Lý Thành Dương nghe được giọng nói này, đôi mày nhíu lại, hai mắt tối tăm: “Là cô vừa mới chửi mẹ tôi là bà già?”
Quần chúng ăn dưa Lý Thanh Lê hai mắt tỏa sáng: Hây hây! Lần này có trò hay xem rồi!”
“Em...” Tô Nhân trực tiếp nghẹn lời, muốn giải thích lại không biết nên giải thích từ đâu, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Bà Điêu vừa rồi mặt còn như hoa đào gặp gió xuân lại nhìn về phía Tô Nhân, ánh mắt đó trong nháy mắt thay đổi: “Vị trí thức Tô Nhân này không chỉ chửi mẹ con là bà già, mà còn chửi em gái con ghê tởm! Nhưng hôm nay thằng năm về, tâm trạng của mẹ tốt nên không so đo với cô gái trẻ này. Nhưng thằng năm, con nhớ kỹ cho mẹ, mẹ con thà rằng con ế cũng tuyệt đối đừng lấy loại vợ như thế này về. Não không thông minh không nói, lại còn thích xen vào chuyện của người khác, còn không biết kính già yêu trẻ, có loại con dâu này, mẹ sớm muộn gì cũng bị tức chết! Mẹ nuôi dưỡng con vất vả như thế, con cũng không thể không nghe lời mẹ!”
Lý Thành Dương nắm bàn tay khô quắt hiện rõ gân xanh của bà cụ, vừa buồn cười vừa đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Được được được, nghe mẹ hết.”
Tô Nhân: “...?”
Lý Thanh Lê: Á há há há há há há...
Lúc này đối với Lý Thành Dương mà nói, Tô Nhân chẳng qua chỉ là một người lạ, vẻ mặt của cô gái người ta sụp đổ bao nhiêu, đáng thương bao nhiêu cũng chẳng liên quan gì đến anh ta, anh ta quay người qua một cách không hề nương tình, chỉ để lại cho Tô Nhân một bóng lưng lạnh lùng.
Anh ta liếc mắt nhìn Lương Lỗi đã bị đánh đến thảm không nỡ nhìn và Hoàng Quang Linh khóc đến vô cùng đáng thương, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Anh cả, rốt cuộc cả xảy ra chuyện gì? Còn cả vết thương của Tiểu Lục ở đâu ra?”
Anh cả biết người anh em này của mình sau khi làm quân nhân càng ngày càng chính nghĩa oai hùng, bình thường chướng mắt nhất là ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt người khác, mới vội vàng giải thích với anh ta.
Lý Thanh Lê xem xong trò hay cuối cùng cũng chịu làm chuyện chính, cô cũng không dài dòng, đôi mắt cong lại như vậy nhìn thẳng vào Hoàng Quảng Linh bị Lý Đại Nha và Lý Đại Bảo đội mũ rơm giam cầm, giọng nói vô cùng ấm áp: “Hoàng Quảng Linh, Lương Lỗi đã nói hết tất cả rồi, nhưng có vài người vẫn chưa hiểu rõ ân oán giữa chúng ta, không bằng chính miệng chị nói ra chân tướng cho rõ ràng đi. Hôm nay hai chúng ta hoàn toàn giải quyết xong mọi chuyện, từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta giải hết, không còn liên quan gì nữa, thế nào?”
Dưới giọng nói tràn đầy tính ám thị của Lý Thanh Lê, Hoàng Quảng Linh cũng không phải đồ ngu, rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong đó, Lý Thanh Lê kêu cô ta ở trước mặt mọi người chính miệng thừa nhận chuyện mình đã từng làm, sau khi sự việc kết thúc, Lý Thanh Lê sẽ trả lại nhật ký cho mình.
Nhận được ý tứ trong lời nói của cô, phản ứng đầu tiên của Hoàng Quảng Linh là không tin, làm sao Lý Thanh Lê có khả năng bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy được? Lý Thanh Lê chắc chắn lại nghĩ ra cách lệch lạc gì đối phó với mình, nhưng đợi não cô ta hoàn toàn tỉnh táo, cô ta càng biết mình hoàn toàn đã nghĩ sai rồi.