Chương 132: Không cân nhắc lại sao
Chính miệng thừa nhận mình chính là người lừa ăn lừa uống tiếp cận Lý Thanh Lê, có được lợi ích của cô lại ở sau lưng nói xấu cô, bưng được bát cơm ăn lên, vừa đặt đũa xuống đã chửi mẹ nó, không chỉ như thế, sau chuyện này cô ta còn cố tình xúi giục Lương Lỗi báo thù Lý Thanh Lê cô...
Những lời này từ trong miệng cô ta nói ra, sau này cô ta còn làm người ở đội sản xuất thế nào nữa? Còn không phải giống như con chuột chạy qua đường, người người hô đánh hay sao? Cuộc sống sau này còn không biết sẽ khó sống bao nhiêu nữa?
Nghĩ đến đây, đầu Hoàng Quảng Linh lắc như trống bỏi.
Cô ta không làm, tình cảnh Phó Bạch bị mấy người Từ Tự Cường và Vương Húc Đông gạt bỏ vẫn rõ ràng ngay trước mặt, cô ta thân là người ngoài nhìn còn cảm thấy không dễ chịu, huống chi là tự mình trải nghiệm?
Lý Thanh Lê nói câu này chưa từng nghĩ sẽ cho cô ta cơ hội từ chối, cô nhận một quyển nhật ký không bìa từ tay Lý Tam Nha đặt trên đầu gối, hơi nghiêng đầu, cười tà ác với Hoàng Quảng Linh.
“Không cân nhắc lại sao?”
Lời này vừa ra, rơi vào tai Hoàng Quảng Linh giống như tiếng thì thầm của ác ma.
Thấy cô ta trừng mắt tức giận lại không có phản ứng, Lý Thanh Lê tùy tiện mở một trang, kéo dài giọng nhẹ nhàng đọc: “Hôm nay tôi thật sự tức giận quá rồi, người nào đó mua một đôi giày da...”
“Được rồi!” Hoàng Quảng Linh đột nhiên ngắt lời cô, hai nắm tay siết đến trắng bệch, đôi mắt tức đến sung huyết, răng nghiến đến muốn nứt, nhưng sau khi tức giận và tuyệt vọng, cô ta vẫn không thể không như ý nguyện của Lý Thanh Lê, nói lại toàn bộ tiền căn hậu quả rõ ràng.
Cùng với sự thật được tiết lộ càng ngày càng nhiều, cho dù khi Hoàng Quảng Linh nói chuyện đã cúi đầu, nhưng ánh mắt khác thường tới từ bốn phương tám hướng và tiếng thì thầm không ngừng lọt vào trong tai, đều giống như thực chất đè ép khiến cô ta không thể thở nổi, sống lưng càng ngày càng cong như thể không chịu nổi gánh nặng.
Tra tấn tinh thần chẳng qua là như thế.
Đợi cô ta nói xong, từ người đến tim cô ta đều trở nên chết lặng và cứng ngắc, đôi mắt nửa ngày không chuyển động, càng huống chi là nâng mắt lên nhìn? Cô ta chỉ cảm thấy trên người mình như thể có hơn nghìn con kiến bò lên từ từ cắn da thịt, hút xương tủy của cô ta, khiến cả người cô ta khó chịu, ngồi cũng khó khăn.
Người khó chịu không chỉ có mình cô ta, trước đó Tô Nhân còn ăn nói dõng dạc lên tiếng thay Lương Lỗi và Hoàng Quảng Linh, bây giờ lại cảm giác như thể mình bị người vả cho hai tát vào mặt, vang đến cực điểm! Một cái liếc mắt như có như không, một tiếng cười nhẹ không rõ ý tứ của người bên cạnh đều khiến cô ta như bị đâm vào lưng, cảm thấy mình đứng trong đám người chính là trò cười một trăm phần trăm, bản thân vừa mới la hét lợi hại bao nhiêu thì bây giờ mất mặt bấy nhiêu.
Hóa ra tên hề chính là mình!
Ngoại trừ hai người này ra, những người khác nghe Hoàng Quảng Linh chính miệng kể lại sự thật, Lương Lỗi cũng tự mình thừa nhận, cô Lưu còn thề thốt đảm bảo, lần này còn có thể là giả nữa sao? Cho dù trong lòng bọn họ vẫn có hơi không tin cho lắm nhưng sự thật hơn cả hùng biện, hóa ra trong chuyện này, Tiểu Lục nhà Lý Khánh Sơn thật sự không sai chút nào, không những không sai mà cô còn thật sự là đồng chí tốt nhiệt tình lương thiện đơn thuần như trong miệng cô Lưu!
Lý Tiểu Lục, cuối cùng cô cũng trưởng thành, thay da đổi thịt, làm lại con người rồi!
Dù sao Hoàng Quảng Linh cũng là một cô gái, da mặt không dày bằng Lương Lỗi, sau khi bị các xã viên chỉ đích danh tên họ, chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi, phòng tuyến trong lòng cô ta hoàn toàn sụp đổ, ngồi bệt mông trên đất, mặt vùi vào trong khủy tay, hai vai không ngừng run lên, tiếng khóc nức nở từ im lặng đến có tiếng, từ nhỏ tiếng đến gào khóc, như thể đã chịu oan ức lớn bằng trời gì đó.
Có rất nhiều lúc, con người luôn dễ dàng đồng cảm với kẻ yếu, tiếng khóc vẫn có chút tác dụng, nghe Hoàng Quảng Linh khóc như vậy, không ít người ở hiện trường lại hơi mềm lòng.
Những người khác còn chưa nói ra lời khuyên thì Lý Thanh Lê đã ném ngay quyển nhật ký xuống dưới chân Hoàng Quảng Linh một cách chuẩn xác, phủi tay, cười hì hì nói: “Chỉ cần báo nốt thù tôi ngã xuống dốc gãy chân là hai chúng ta hoàn toàn xong chuyện. Cô là con gái, kêu các anh tôi ra tay với cô không tiện, vậy làm phiền bốn chị dâu của tôi rồi.”