Chương 133: Không biết khi nào anh ta sẽ bị sét đánh đâu
Mọi người nghe được chỉ bắt được số từ “bốn” này, bốn chị dâu? Bốn chị dâu? Lý Tiểu Lục cô thật sự không phải đang nói đùa đấy chứ? Cô Lưu đã nói Lý Tiểu Lục nhiệt tình, lương thiện và đơn thuần, cô thật sự không phải bị mua chuộc chứ? Lương tâm của cô sẽ không đau sao? Hoàng Quảng Linh cô ta vẫn chỉ là một cô gái hai mươi mốt tuổi thôi đấy!
Có vài người mềm lòng còn muốn nói vài câu thay Hoàng Quảng Linh, nhưng Lý Thanh Lê chỉ cần hai câu nói đã trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của bọn họ.
“Ai thích khuyên người rộng lượng, sau này trời mưa tránh xa anh ta một chút vì không biết khi nào anh ta sẽ bị sét đánh đâu!”
Được rồi được rồi, đã nói đến mức này rồi, ai còn dám khuyên nữa? Dù sao người bị đánh cũng không phải mình, Hoảng Quảng Linh cũng là tự chuốc lấy thôi.
Trong lúc Lý Thanh Lê nói chuyện, chị ba Lý đã sớm xắn tay áo xoa tay. Tuy chị cả Lý tính cách tốt nhưng gả đến gia đình như vậy, đánh nhau cũng là chuyện thường như cơm bữa, hơn nữa cô ta đã giết cá hơn hai mươi năm rồi, tim của cô ta đã sớm lạnh như con dao phay của cô ta, vì thế cô ta từ bỏ mềm lòng, theo sát chị ba Lý tiến lên.
Chị tư Lý và chị hai Lý còn hơi rối rắm, bị bà Điêu ra lệnh một tiếng, trong lòng nói đừng đừng nhưng cơ thể lại không nghe, đi theo sát phía sau chị cả Lý, trong mắt người ngoài thì bốn chị em dâu nhà họ Lý mang vẻ mặt lạnh lùng, khí thế hùng hổ đi về phía Hoàng Quảng Linh như vậy.
Phụ nữ đánh nhau vẫn có hơi khác với đàn ông đánh nhau, không sở trường ở sức lực, bọn họ ngoại trừ tốn sức tẩm quất Hoàng Quảng Linh một trận, thì cũng không thiếu mấy loại thủ pháp đánh nhau như cấu, véo, nhéo này... Ngược lại đợi bốn vị chị dâu cuối cùng cũng dừng tay lại, Hoàng Quảng Linh đã thành song sinh với Lương Lỗi, đổi tên thành Hoàng Bát Giới, hai người ngồi chung thật sự thảm không chỉ gấp đôi thôi đâu.
Lý Thanh Lê thấy cuối cùng Hoàng Quảng Linh cũng đã gào khóc thảm thiết, trong lòng vô cùng hài lòng, quay đầu cười ngọt ngào với bà Điêu: “Mẹ, dạy dỗ cũng được rồi thì thôi, trời đã gần tối, con mệt rồi, về nhà ngủ thôi.”
Bà Điêu lập tức ra lệnh cho già trẻ lớn bé trong nhà thu binh khí, cả gia đình lớn hùng hùng hổ hổ đi tới, lại hùng hùng hổ hổ rời đi, để lại lông gà đầy đất.
Người nhà họ Lý đã đi, những người xem náo nhiệt cũng tự về nhà mình, ký túc xá thanh niên trí thức lại khôi phục vẻ yên tĩnh lúc đầu nhưng lòng người lại không còn như trước.
Vương Tĩnh Vân thở hổn hển chạy về, lại thấy trong sân lớn đã không còn người nào nữa, cô ta lập tức có hơi ngơ ngác, nghe thấy Hoàng Quảng Linh khóc vô cùng thê thảm trong ký túc xá, cô ta nhấc chân định vào ký túc xá an ủi, nhưng vừa đến cửa lại bị Ngưu Kiến Quốc giữ lại, kéo cô ta đi ra ngoài sân nói chuyện.
Sau khi nghe Ngưu Kiến Quốc nói rõ toàn bộ sự việc đã xảy ra, trong lòng Vương Tĩnh Vân cuộn lên sóng to gió lớn, thật lâu vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.
“Sao có thể như vậy được? Chúng ta ở chung trong một khu ký túc xá thanh viên trí thức, mà lại không hề phát hiện ra một chút manh mối nào về mấy chuyện này sao? Nếu không phải anh nói Quảng Linh và Lương Lỗi đã chính miệng thừa nhận, cho dù có thế nào em cũng không dám tin! Hôm nay em còn suýt vì Lương Lỗi mà đắc tội với cả gia đình Lý Thanh Lê? Trời ơi!” Vương Tĩnh Vân kinh ngạc hai tay che miệng.
Ngưu Kiến Quốc thở dài một hơi: “Nếu không phải hôm nay có Phó Bạch cực lực khuyên anh áp giải đưa Lương Lỗi ra ngoài, anh suýt chút nữa cũng thành cá mè một lứa với Lương Lỗi rồi! Đắc tội với xã viên anh không sợ, nhưng làm người tối thiểu cũng phải có lương tri, có giới hạn, phải hiểu được thiện ác, Lương Lỗi ra tay với một cô gái trẻ tàn nhẫn như vậy, vì danh lợi mà lừa tình cảm của Ngọc Hân... loại người này quá đáng sợ. Còn cả Hoàng Quảng Linh nữa, sau này em cách cô ta xa một chút đi!”
Trong lúc nhất thời Vương Tĩnh Vân thật sự có hơi khó chấp nhận được, nhưng vẫn gật đầu: “Em biết rồi, anh cũng cách xa Lương Lỗi một chút, lâu ngày mới thấy lòng người, nhiều năm như vậy xem ra vẫn là Phó Bạch lúc đầu tính cách lạnh lùng nhất, không hòa đồng nhất, nhưng cũng là người tốt nhất, đáng tin nhất.”
“Ai nói không phải chứ?” Ngưu Kiến Quốc dựa lưng vào đại thụ, châm một điếu thuốc cho mình.