Chương 134: Chắc chắn là tai anh không tốt nên không nghe thấy
Đợi Vương Tĩnh Vân lại về ký túc xá, tâm trạng đã có sự khác biệt hoàn toàn, cô ta dùng một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Quảng Linh đang nằm trên giường khóc, sau đó đi thẳng qua trước mặt Tô Nhân, cuối cùng tới ngồi xuống bên giường Lưu Ngọc Hân, hai người ngồi chung nói chuyện.
Vị trí giường của Hoàng Quảng Linh sát ngay của Đường Nhã, Đường Nhã tắm xong trở về, thấy Hoàng Quảng Linh vẫn còn đang khóc, cô ta vừa lau tóc vừa cười lạnh: “Hay là cô ra ngoài khóc đi, bằng không trời tối rồi chúng tôi đều bị cô ồn ào không ngủ được mất.”
Hôm nay Lý Thanh Lê chỉ đọc hai câu nhật ký, tuy rằng không chỉ đích danh tên họ nhưng người mua giày da còn không phải là mình sao? Mệt cho mình trước đây còn cho cô ta mượn tiền, thật đúng là nuôi ong tay áo!
Tình cảnh của Lương Lỗi ở ký túc xá trí thức nam cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, trong lúc nhất thời khu ký túc xá thanh niên trí thức nổi sóng ngầm dữ dội, mâu thuẫn không ngừng.
Nhà họ Lý trên đường rút lui…
Lý Thành Dương nhìn ra cân nặng của Lý Thanh Lê, dứt khoát đón cô từ trong tay anh cả Lý cõng trên lưng mình.
“Tiểu Lục, lâu như vậy không gặp anh năm, gặp rồi cũng không gọi một tiếng sao?”
Lý Thanh Lê dựa lên đầu vai anh ta, nghe vậy mở mắt ra nhìn, con ngươi đảo như bi, cũng không hề chột dạ đáp: “Em gọi rồi mà! Chắc chắn là tai anh không tốt nên không nghe thấy!”
Lý Thành Dương cười một tiếng: “Đợi nhìn thấy kẹo hoa quả anh mua về, em cũng đừng hối hận vì mình đã mạnh miệng đấy!”
Trong lòng Lý Thanh Lê dao động điên cuồng, nhưng ngoài miệng vẫn cứng như thép, quay đầu đi: “Không thèm!”
Lý Thành Dương bối rối, tuy rằng mấy năm nay thời gian ở nhà không nhiều, nhưng em gái duy nhất trong nhà mình có tính thế nào anh ta còn không rõ sao? Được cha mẹ chiều đến coi trời bằng vung, nóng nảy, miệng còn vô cùng tham, thấy đồ ăn là không đi đường nổi, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi sao?
Hôm nay, cả gia đình ngoại trừ mấy người bà Điêu ra đều bỏ rất nhiều sức, đổ một thân mồ hôi, trở về sân sắp xếp công cụ, sau đó người nào người nấy cũng múc nước giếng rửa mặt rửa tay, xong xuôi bà Điêu kêu bốn chị em dâu đều vào bếp giúp đỡ, nấu cơm, xào thịt muối, trứng gà và rau.
Buổi tối cũng không cắt được thịt nên chỉ có thể như vậy trước.
Trong lúc nấu cơm, ngoại trừ bốn chị em dâu nhà họ Lý ra, mười tám người khác không thiếu một ai, tất cả đều tập trung trong nhà chính. Hiển nhiên bà Điêu phải từ từ nhìn con trai út. Đám người anh cả Lý muốn nói chuyện với người anh em nhỏ, về phần mấy đứa trẻ, tất nhiên là muốn kẹo hoa quả từ trong túi của Lý Thành Dương.
Lý Thành Dương cũng trải qua thời kỳ trẻ con nên đặc biệt hiểu, vào nhà chính việc đầu tiên là mở túi đồ to đến khoa trương đó ra, lấy một túi kẹo hoa quả và một sọt táo từ bên trong.
Trong nháy mắt kẹo hoa quả và táo xuất hiện, đôi mắt của mười một đứa cháu Lý Đại Bảo đều soạt soạt sáng ngời, sáng đến mức có thể chiếu sáng cả nhà chính.
Mười đôi tay duỗi tới còn chưa kịp đụng vào kẹo hoa quả đã bị bà Điêu thu hết lại.
“Cho các cháu lấy hết còn không phải chỉ một lúc là tiêu diệt sạch hay sao? Bà thu lại trước, sau này ăn từ từ!”
Đám người Lý Đại Bảo dám giận mà không nói, chỉ có thể nhìn bà Điêu với ánh mắt ai oán, đồ ăn rơi vào tay bà nội bọn họ còn không phải sớm muộn gì cũng là cô út được lời sao?
Lý Thanh Lê nuốt nước miếng, dời ánh mắt khỏi kẹo và hoa quả một cách khó khăn, gọi Lý Nhị Nha: “Nhị Nha, cháu đỡ cô vào phòng, cô phải nằm một lúc.”
Còn ở lại đây nữa, cô sẽ làm ra một vài chuyện không lý trí mất!
Lý Thanh Lê bước ra khỏi nhà chính, giọng của Lý Thành Dương như có như không chui vào tai cô.
“Con bé này càng ngày càng xấu tính! Nếu là lính trong tay anh, đảm bảo chưa đến hai ngày đã ngoan!”
Tay nắm gậy trúc của Lý Thanh Lê siết đến trắng bệch, miệng dùng sức mím lại.
Anh năm đáng ghét, hung dữ với em gái ruột như thế, trong tiểu thuyết Tô Nhân đánh anh chửi anh, còn không phải anh vẫn cười hì hì chấp nhận hay sao? Đồ trọng sắc khinh em gái! Thật đáng ghét!
Hôm nay vừa lên núi vừa lăn xuống sườn dốc vừa đánh trận, vốn nghẹn một cục tức muốn cho Lương Lỗi và Hoàng Quảng Linh biết tay, bây giờ Lương Lỗi và Hoàng Quảng Linh cho dù là sườn má hay là mặt đều bị đánh sưng vù cả rồi, trong lòng cũng trút được cục tức đó, đột nhiên Lý Thanh Lê cảm thấy vừa mệt vừa khó chịu, vết thương nhỏ trên người thi thoảng có hơi đau nhức, cho nên vừa về phòng đã lập tức nằm xuống, chỉ đợi các chị dâu nấu cơm.