Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 137 - Chương 137. Mẹ Không Giận Gì Cả

Chương 137. Mẹ không giận gì cả Chương 137. Mẹ không giận gì cả

Chương 137: Mẹ không giận gì cả

Bà Điêu ho nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn cô: “Mẹ cũng không giận gì cả, là anh năm con quá tự ra quyết định, chuyện lớn như xuất ngũ này cũng không nhắc với người trong nhà một tiếng, nói xuất là xuất, chúng ta thậm chí còn chưa chuẩn bị gì cả.”

Ánh mắt của Lý Thanh Lê nhìn về phía Lý Thành Dương, thấy trên mặt anh ta mang theo nụ cười áy náy, nhưng trong mắt lại không có một chút hối hận nào cả.

Dù sao anh năm này của cô cũng là nam chính, cho dù vẻ ngoài hay là tính cách chắc chắn đều là người rất đặc biệt rất xuất chúng, ngũ quan của anh năm xuất sắc khỏi cần nhắc đến nhiều, nhưng muốn nói tính cách có gì đặc biệt, vậy dùng lời của cha mẹ nói chính là “độc,” từ nhỏ đã độc, cực kỳ có chủ kiến của mình, cho dù là cha mẹ cũng không thể lay chuyển được quyết định của anh ta.

Từ tòng quân đến xuất ngũ đều là quyết định của bản thân anh ta, thậm chí tên ban đầu của anh ta cũng không phải Lý Thành Dương, ông Lý đặt cho anh ta tên Lý Thành Phong nhưng anh ta không thích, chịu mười mấy trận đòn roi cuối cùng vẫn đổi tên.

Nghĩ như vậy, anh năm cô vì làm nam chính mà cũng trả giá quá nhiều rồi! Không những bị đánh rất nhiều vì đổi tên, mà còn muốn tới đại đội chịu đủ tôi luyện để rèn luyện cơ thể và trí tuệ, để sau này có thể dễ dàng bế công chúa Tô Nhân, để có thể đánh lại cha mẹ anh chị cực phẩm và vị hôn phu của Tô Nhân, để có thể một đêm bảy… khụ khụ, vì sau này có thể làm ghế làm giường cho Tô Nhân cho nên còn biết nghề mộc, vì nấu cơm cho Tô Nhân cho nên tài nấu nướng cũng không tệ, để có thể xứng với Tô Nhân thi đỗ đại học mà anh ta còn phải chịu khó học hành, nhiệt tình yêu cái học…

Oa, nam chính này thật sự không phải người thường có thể làm được, phải là nhân tài thêm toàn tài.

Nhưng trong lòng Lý Thanh Lê lại nghĩ, cũng không phải em bắt anh làm nam chính, cho nên em sẽ không đồng cảm gì với anh cả.

Nghĩ đến đây, cô liếc mắt nhìn Lý Thành Dương ngồi bên cạnh mình, không nặng không nhẹ nói: “Đúng đó, chuyện lớn như vậy, tại sao anh năm không nhắc đến với người nhà trước? Lẽ nào có nỗi khổ gì khó nói sao?”

Lý Thành Dương cười: “Không có nỗi khổ gì cả, chỉ cảm thấy đến thời điểm rồi, không làm được nữa.”

Trong lòng Lý Thanh Lê hừ lạnh: Làm màu! Sớm muộn gì cũng bị sét đánh có biết không?

Cô giả vờ không vui vẻ đánh rớt một chiếc đũa, theo bản năng cúi người xuống nhặt, vì gãy một chân hiển nhiên cơ thể cô mất thăng bằng, sau đó đâm vào ngực Lý Thành Dương, ngực Lý Thành Dương đã bị thương hiển nhiên sẽ theo bản năng tránh về sau. Lý Thanh Lê lại cố tình, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta, hiển nhiên sẽ điều chỉnh phương hướng thuận thế nhất định phải đâm vào ngực anh ta, tất nhiên Lý Thành Dương bị đâm đến rên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đau đớn, sau đó hiển nhiên bị Lý Thanh Lê dựa vào thực lực đâm ngã xuống đất.

Hai anh em chen chúc ngã trên đất, chẳng qua Lý Thành Dương là người bị đè bên dưới, cộng thêm đau đớn, vẻ mặt dữ tợn gấp đôi.

Một màn va chạm này như nước chảy mây trôi, chỉ cần không phải Lý Thanh Lê chính miệng thừa nhận thì ai có thể nghĩ đến được? Ngay cả cô cũng không ngờ vậy mà kỹ năng diễn xuất của mình lại tốt như thế, đụng tự nhiên như vậy!

Trong nháy mắt đẩy ngã, trên mặt Lý Thanh Lê lóe lên ý cười đã đạt được mục đích, ba chân bốn cẳng lăn qua một bên, trên mặt chỉ còn vẻ tự trách và lo lắng sâu sắc, vừa túm cánh tay của Lý Thành Dương vừa gào khóc: “Anh năm, anh tuyệt đối không thể có chuyện được! Ngực anh bị thương rồi sao anh không nói? Nếu thật sự đụng anh xảy ra chuyện bất trắc gì thì em phải làm sao? Anh năm, anh mau trả lời em, đừng dọa em sợ!”

Chân Lý Thanh Lê đã bị thương nhưng tay không mất, Lý Thành Dương bị cô lắc chưa kịp nói lời gì cả thì áo sơ mi đã bị bà Điêu và đám người anh cả Lý ba chân bốn cẳng lột xuống, vết sẹo dữ tợn màu hồng nhạt trên ngực trái lập tức đập vào tầm mắt của mọi người.

Bà Điêu sờ một cái, sau đó một bàn tay đập thật mạnh lên người Lý Thành Dương, sắc mặt vừa trắng vừa sợ: “Thằng khốn nạn này, bị thương nặng như vậy cũng không nói với mẹ một tiếng, nếu không phải trùng hợp bị Tiểu Lục đụng phải thì con còn định giấu cha mẹ già bao lâu nữa?”

Nói rồi bà ta dứt khoát ngồi bệt mông trên đất, vỗ đùi kêu khóc om sòm: “Nuôi con trai có cái ích mẹ gì đâu? Đứa nào cũng coi cha mẹ ruột như người ngoài, một cái rắm cũng không nỡ cho cha mẹ biết! Tôi đã năm mươi sáu rồi còn phải lo cho con trai! Kiếp trước rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì chứ! Già rồi còn lo muốn chết!”

Bình Luận (0)
Comment