Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139. Cô Mong Rằng Gia Đình Mình Có Thể Luôn Bình An

Chương 139. Cô mong rằng gia đình mình có thể luôn bình an Chương 139. Cô mong rằng gia đình mình có thể luôn bình an

Chương 139: Cô mong rằng gia đình mình có thể luôn bình an

Trong nội tâm của cô, cô nghĩ cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái của mình, cho dù người một nhà cãi nhau ỏm tỏi nhưng trung thu, năm mới vẫn có thể tập trung nói cười bên bàn cơm, cho dù là mâu thuẫn, cho dù cãi nhau nghiêng trời lệch đất, cho dù nghiến răng nghiến lợi với đối phương, nhưng vẫn hy vọng đối phương luôn khỏe mạnh, mà không phải mong đợi đối phương sống vô cùng thê thảm.

Cô mong rằng gia đình mình có thể luôn bình an…

Cô hy vọng tối nay sẽ là một khởi đầu tốt đẹp.

Để không phá hỏng bầu không khí này, Lý Thanh Lê vốn muốn dạy dỗ Lý Tam Nha, nghĩ lại vẫn nhịn về.

Thẳng đến sáng hôm sau cả gia đình đang ăn bữa sáng, Lý Tam Nha bưng bát cơm đi qua một bên ăn sáng, cuối cùng Lý Thanh Lê cũng không nhịn được nữa.

Trên bàn vuông vốn không ai nói chuyện, đột nhiên cô lại lên tiếng: “Tam Nha, cháu cũng không đi học, ăn nhanh như vậy làm gì?”

“Khụ khụ…”

Buổi sáng vì dính ánh sáng của chú út mới gắp được miếng trứng xào hành, Lý Tam Nha còn đang vùi đầu ăn cơm rất vui vẻ, bị Lý Thanh Lê bất thình lình dọa sợ như thế khiến cơm cũng sặc đến xoang mũi, đôi mắt lập tức đỏ hoe, trong lúc nhất thời xoang mũi của cô bé khó chịu, trong lòng bị kinh hãi nên càng khó chịu hơn, giương đôi mắt to rưng rưng nhìn Lý Thanh Lê với vẻ vô tội, như thể đang lặng lẽ lên án.

Chị cả Lý vội vàng đặt bát đũa xuống vỗ lưng cho Tam Nha: “Em gái, có phải em nhìn lầm rồi không, ngày nào Tam Nha cũng đi học với đám người Nhị Nha, chứ không trốn học.”

Anh cả Lý cũng không có tâm trạng ăn cơm mà cầm đũa nói: “Đúng đó, Tam Nha nhà bọn anh là đứa ngoan nhất, nghe lời nhất trong bốn anh chị em, làm sao có thể trốn học được?”

Chị ba Lý thấy khe hở là chen vào: “Đúng đúng, nói cái đám Nhị Bảo Tam Bảo trốn học còn được, Tam Nha thành tích vừa tốt vừa nghe lời, ngoan hơn bọn nó nhiều.”

Ngay cả bà Điêu cũng bảo: “Tiểu Lục, có phải Tam Nha có chỗ nào đắc tội với con không, con không tiện ra tay thì cứ nói thẳng với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó.”

Hai vợ chồng anh cả Lý: “…” Không nên như vậy.

Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn bà Điêu với vẻ trách cứ, hiện ra cái lúm đồng tiền nhạt: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, con đã nói mẹ lớn tuổi rồi đừng cả ngày đánh giết thế, nếu như Tam Nha thật sự chọc con, con còn khách sáo với nó sao? Khách sáo cũng không phải là Lý Thanh Lê con.”

Lý Đại Bảo trốn ở cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Hóa ra cô út vẫn rất tự mình biết mình.”

Lý Thanh Lê cái khác không ổn, mắt lại vô cùng tinh tai vô cùng thính, người khác đều không nghe được nhưng cô lại quăng một ánh mắt như đao chuẩn xác về phía đó, nói với vẻ u ám: Lý Đại Bảo, cháu nói gì cơ?”

Cả người Lý Đại Bảo chấn động, trong một giây dục vọng cầu sinh đặt đến đỉnh cao, tươi cười nịnh bợ, hạ bút thành văn: “Cô út, cháu đang nói cô út là người công bằng nhất, nói lý nhất trong nhà mình. Cô nói Tam Nha trốn học vậy nó chắc chắn có trốn học rồi. Cháu kiên quyết bảo vệ cách nói của cô út. Nếu như lát nữa cô út cần dạy dỗ Tam Nha, vậy háu, Lý Chính Quốc, cam tâm tình nguyện làm hộ cô út, hơn nữa cháu xin thề với mái tóc của mình tuyệt đối công tư phân minh, nên treo lên đánh thì treo lên đánh, nên đánh mấy cái thì đánh mấy cái, nên cạo đầu hòa thượng thì cạo đầu hòa thượng, tất cả đều nghe theo chỉ huy của cô út!”

Nghe đến bốn chữ cạo đầu hòa thượng, chín đứa cháu khác nhà họ Lý đầu sợ đến mức da đầu căng lên, mí mắt giật mạnh.

Cạo trọc chính là tâm đã chết, chỉ sợ ông nội không ngại tuổi tác cứ kiên trì cầm dao, đến khi đó các cháu hoảng loạn mang quả đầu chó gặm, nào còn mặt mũi ra cửa nữa?

Anh cả Lý và chị cả Lý đồng thời nhìn về phía con trai lớn của mình, ánh mắt vô cùng khiếp sợ, phức tạp, và nghi ngờ, cái thứ hàng này thật sự là con mình đẻ ra sao?

Người khác ngược lại cũng thôi đi, Lý Thành Dương vừa mới về nhà thật sự rất thích cảnh tượng này, nhìn bộ dáng nịnh bợ đó của Lý Đại Bảo sợ là nịnh bợ thành tinh rồi đi?

Nhưng Lý Thanh Lê cũng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu bé, nói: “Được rồi, lần này coi như cháu phản ứng nhanh.”

Trong lúc cô và đám người Lý Đại Bảo nói chuyện, Lý Tam Nha đã đối diện ánh mắt với mấy anh chị em gái còn đang đi học, thấy Lý Nhị Nha mang vẻ mặt áy náy không dám đối diện với mình là cô bé đã hiểu, cho nên đợi khi Lý Thanh Lê lại quay đầu qua nhìn mình, cô bé cũng không hề nghĩ ngợi mà nhào tới ôm chân cô, mặt vùi vào đầu gối cô.

Bình Luận (0)
Comment