Chương 140: Cháu biết sai rồi
“Cô út, cháu biết sai rồi, cho dù cháu đều hết bài giảng nhưng cháu không nên trốn học, không nên ham chơi, cháu sẽ thay đổi bản thân! Cô út, nể mặt cháu dũng cảm thừa nhận lỗi sai, thái độ tốt, cô cho cháu một cơ hội nữa đi!”
Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, trong đầu Lý Tam Nha đã nghĩ rất nhiều, cô bé từng nghĩ đến ngụy biện, nghĩ đến dùng cách nào đó lừa cho qua, nhưng quả đầu chó gặm của anh cả, chị cả bị chọc tức phát khóc, Nhị Bảo bị đánh mông nở hoa… những cảnh tượng này còn rõ ràng ngay trước mắt, lời dạy bảo ân cần của anh cả chị cả còn văng vẳng bên tai, khiến cô bé không dám!
Cho dù cô bé có thể lừa được nhất thời, nhưng với tính cách không nghe theo sẽ không tha của cô út sẽ khiến cho cô bé phải ôm đầu khóc nức nở, khóc lóc cầu xin, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô bé, chỉ riêng nghĩ thôi cô bé đã cảm thấy sợ hãi rồi!
Dưới năng lực hô mưa gọi gió tuyệt đối, toàn bộ âm mưu quỷ kế chỉ là con hổ giấy, trông được mà không dùng được! Tú tài gặp lính có lý cũng không nói được!
Thông qua nhận định tình hình, chủ động nhận sai mới là cách giải quyết tối ưu.
Vợ chồng anh cả Lý vừa rồi còn đang nói thay Lý Tam Nha: “…!” Mình nghe được gì thế này?
Người cùng kinh ngạc cũng không chỉ có vợ chồng anh cả Lý, ngay cả bà Điêu luôn tự xưng là ăn muối còn nhiều hơn người khác ăn cơm, nhìn người chưa bao giờ sai cũng mang vẻ mặt kinh hoàng, không nhịn được mà dựng ngón cái với Lý Thanh Lê: “Con gái, con đúng là hậu sinh khả úy! Mẹ con cuối cùng cũng có người kế nghiệp rồi!”
Lý Thanh Lê nhìn người toàn nhìn mặt mang vẻ mặt kín đáo: “Mẹ, so với mẹ con vẫn còn kém xa.”
Bà Điêu khiêm tốn: “Nào có? Bình thường mẹ cũng không nhìn ra được đứa nhỏ Tam Nha này là một đứa gian xảo, còn tưởng nó là đứa ngoan nhất trong nhà mình, chúng ta đều bị nó lừa rồi, vẫn là mắt của Tiểu Lục tốt!”
Bà Điêu thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua không quay đầu lại, hoa không còn đỏ như năm xưa nữa! Thời đại hô mưa gọi gió thuộc về mình cuối cùng đã qua đi rồi!
Lý Thanh Lê trong lòng hơi chột dạ cũng không dám tranh chấp tiếp nữa, mà quay đầu ho nhẹ một tiếng, nói với Lý Tam Nha đang gục lên đầu gối mình: “Cô gái, người sinh cháu ra là cha mẹ cháu, cho cháu đi học cũng là chú út của cháu, cháu cầu xin nhầm người rồi!”
Lý Tam Nha cũng không dài dòng mà quay đầu sám hối sâu sắc với vợ chồng anh cả Lý, lại tỏ vẻ xin lỗi với Lý Thành Dương, cuối cùng còn hứa hẹn chân thành, cô bé nhất định sẽ chăm chỉ đi học, noi theo chị hai.
Thấy thái độ nhận sai của cô bé tốt lại thành khẩn như vậy, khi ấy anh chị cả Lý đã mềm lòng, Lý Thành Dương cũng không cưỡng cầu, dù sao cũng chỉ là một cô bé mười một tuổi.
Lý Tam Nha thở phào trong lòng, cười với đám người Lý Đại Nha và Lý Nhị Nha đối diện.
Ngay khi Lý Tam Nha cảm thấy mình cuối cùng cũng đã thoát được một kiếp, thì giọng nói nhẹ bẫng ung dung của Lý Thanh Lê bay vào trong tai cô bé.
“Đúng rồi anh cả chị cả, dù sao đầu óc của Tam Nha thông minh như vậy, bớt vài tiết cũng không thành vấn đề, sau này nhà vệ sinh nhà mình đầy rồi cứ kêu nó xúc đi, nó cũng lớn rồi, cũng nên rèn luyện một chút.”
Lý Tam Nha nhìn về phía Lý Thanh Lê với ánh mắt hoang mang, rồi lại nhìn cha mẹ ruột, sau đó là nhìn Lý Thành Dương, thấy bọn họ đều mang vẻ mặt không đành lòng nhưng lại không có một ai dám lên tiếng phản đối, lập tức chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Ngày giữa tháng tám mà thế giới của Lý Tam Nha đột nhiên đổ tuyết lớn.
Lý Nhị Nha cảm thấy mình đã hại em cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, nhìn cô út mình với vẻ khó tin.
Lý Thanh Lê vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý.
Mình vì cho hai đứa cháu gái sớm hiểu được sự hiểm ác của xã hội, lòng người vô thường mà thật sự cũng nhọc lòng lắm.
Đợi Lý Tam Nha ủ rũ, khóc sướt mướt đi học, đám người anh cả Lý cũng ra ngoài đi làm, tuy rằng việc ngoài ruộng không nhiều nhưng trồng trọt chính là như thế, thiếu gì cũng không thiếu việc làm.
Hôm nay bà Điêu cũng có việc, tối qua bà ta gọi anh ba Lý báo cho Lý Thành Năng trước, hôm nay đi nhờ máy cày trong đại đội tới thị trấn mua thịt, con trai út lâu như vậy mới về nhà trên người còn bị thương, đứa con gái duy nhất cũng ngã gãy chân, phải đi mua ít thịt về bồi bổ mới được.