Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 141 - Chương 141. Ai Kêu Em Có Năm Anh Trai Chứ

Chương 141. Ai kêu em có năm anh trai chứ Chương 141. Ai kêu em có năm anh trai chứ

Chương 141: Ai kêu em có năm anh trai chứ

Về phần ông Lý, có khả năng là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, con trai út trở về tâm trạng tốt, hôm nay vô cùng có sức, muốn khiêng cuốc đi ra đất phần trăm làm cỏ.

Người trong nhà đã đi gần hết, trong nhà chính yên tĩnh chỉ còn lại Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương.

Không có tiểu bối ở đây, ánh mắt nhìn Lý Thanh Lê của Lý Thành Dương mới gọi là hiếm lạ, cười bảo: “Em gái, nếu như anh nhớ không lầm thì lúc em ở tuổi Tam Nha, ngay cả thùng nước cũng chưa từng xách qua bao giờ? Ngược lại em yêu cầu người khác rất nghiêm khắc đấy.”

Lý Thanh Lê ưỡn ngực, không hề sợ hãi: “Cho đến bây giờ em cũng chưa từng gánh nước nhé! Ai kêu em có năm anh trai chứ!”

Lý Thành Dương đứng dậy từ trên ghế dài, bật cười: “Con nhỏ nhà em, nói em không thay đổi nhưng trước đây loại chuyện này chắc chắn sẽ không quan tâm, nói em thay đổi rồi nhưng em vẫn mang bộ dáng đắc ý, khiến người ngứa tay đó, kêu anh nên nói em thế nào mới phải đây?”

Trong lòng Lý Thanh Lê run rẩy, thầm nghĩ anh năm làm lính không phải làm uổng phí, mới về một tối đã phát hiện ra cô khác với trước đây rất nhiều, nhưng anh năm cô nói chuyện, cô vẫn luôn không thích nghe.

“Lý Thành Dương, anh có ý gì hả? Nói em thèm đòn sao? Vậy em cũng nói anh trọng sắc khinh em gái!”

Rốt cuộc Lý Thành Dương cũng là người hai mươi sáu tuổi rồi, chẳng qua là chọc em gái mình vài câu, anh ta vừa mới từ bộ đội xuất ngũ trở về còn phải làm thủ tục chuyển khẩu phần lương thực, dầu, hộ khẩu về, phải chạy qua cả công xã và huyện, trên người nhiều việc, nói được vài câu cũng vội vàng ra ngoài ngay.

Lý Thanh Lê vì gãy chân nên chỉ có thể ở nhà nằm ngủ no nê, mới ngủ chưa được bao lâu, cửa lớn đã vang lên, có khả năng thấy không ai ở nhà, người đó tự mình đẩy cửa đi vào sân gọi to.

“Tiểu Lê, em có nhà không? Có ai không?”

Lý Thanh Lê nghe được giọng này ngồi bật dậy khỏi giường, đây không phải giọng của Vương Vệ An sao?

Trong nhà chỉ có mỗi mình cô, cửa lớn lại không khóa, Lý Thanh Lê không có cách nào, chỉ có thể chống cái nạng mà tối hôm qua anh hai Lý mới làm cho cô, cà nhắc đi ra khỏi phòng.

Vương Vệ An nhìn thấy Lý Thanh Lê cũng giật nảy mình, lần trước vì cô nói họ Vương đều là Vương khốn nạn, hai người không thích liền tan, vốn trong lòng anh ta còn có chút khó chịu, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của cô lại không còn lòng nào để ý mấy chuyện này nữa, tiến lên hai bước đặt đồ xuống muốn đỡ cô.

“Tiểu Lê, sao em lại thành ra thế này?”

Lý Thanh Lê gạt anh ta ra, không nể nang gì: “Chúng ta mới gặp nhau hai lần, đừng có gọi Tiểu Lê Tiểu Lê thân thiết như vậy, tôi cũng không cần anh đỡ.”

Cô cho rằng thái độ của mình đã đủ rõ ràng rồi, hy vọng Vương Vệ An có thể biết khó mà lui nhưng ai ngờ Vương Vệ An nhìn thấy lại là Lý Thanh Lê vì bị thương khiến gương mặt như hoa sen vốn trong trắng lộ hồng hiện thêm hai phần bệnh trạng, đôi mày nhíu nhẹ, vì vừa mới tỉnh dậy nên hai mắt còn mơ màng, một phần đáng thương hai phần vô tội, đôi môi không còn hồng hào nữa mà nhạt như màu anh đào, gương mặt cô tròn nhưng cằm lại nhọn và tinh tế…

Hình ảnh này rơi vào trong mắt Vương Vệ An thật sự mảnh mai đến cực điểm, chỉ liếc mắt nhìn một cái mà trái tim anh ta đã mềm nhũn, mọi thứ trước mắt lập tức tan thành mây khói, bây giờ chỉ muốn từ từ an ủi giai nhân.

Anh ta hoàn toàn không nghe được Lý Thanh Lê nói gì mà sáp người tới đỡ một cánh tay cô, tự nhiên bảo: “Tiểu Lê, hôm đó trở về anh đã nghĩ rất lâu, lúc đầu anh rất giận dữ, nhưng từ đầu đến cuối anh không thể quên được em, sau đó mẹ anh và anh đã từ từ nói chuyện một lúc, anh ý thức được mình có vài phương diện quả thật không làm đủ tốt, chuyện sinh con chúng ta có thể bàn bạc lại. Nếu là một con trai một con gái hoặc là hai con trai, em thật sự không muốn đẻ thì anh vẫn có thể chấp nhận được, mẹ anh cũng đồng ý rồi. Tiểu Lê, em bằng lòng cho anh một cơ hội không?”

Lý Thanh Lê chẳng nghe hiểu được gì cả, chỉ có hai chữ “mẹ anh” là vang vọng không ngừng trong đầu cô, dư âm văng vẳng bên tai thật lâu không dứt, nghe mà khiến lửa giận của cô lập tức bùng lên.

“Một người đàn ông trưởng thành như anh há mồm là mẹ anh khép miệng cũng là mẹ anh, anh sống với mẹ anh luôn đi? Tôi xác định rõ với anh nhé, tôi sẽ không làm đối tượng của anh! Anh buông tay ra!”

Nhưng dù sao Vương Vệ An cũng là một người đàn ông, lực tay lớn hơn cô, cô muốn rút nhưng có làm thế nào cũng không rút về được.

Bình Luận (0)
Comment