Chương 142: Tiểu Lê, anh thật lòng thích em
“Tiểu Lê, anh thật lòng thích em, em cho anh một…”
Lý Thanh Lê ngắt lời anh ta mà không hề do dự, tức giận bảo: “Nhưng tôi cũng không thích anh một chút nào cả, cũng không muốn cho anh một tí tẹo cơ hội nào hết! Anh còn không buông ra là tôi gọi người đấy, xung quanh đều là hàng xóm người thân của tôi, anh đã chuẩn bị sẵn sàng bị đánh một trận đòn no chưa…”
“Tiểu Lê, anh…”
“Cứu tôi với! Có người quấy rối đồng chí nữ!” Lý Thanh Lê nhắm mắt bắt đầu gào lên.
Đợi cô lại mở mắt ra, trong sân không biết từ khi nào đã có thêm một Phó Bạch, Phó Bạch tiến hai bước lên túm lấy bàn tay đang nắm tay Lý Thanh Lê của Vương Vệ An vặn ra sau, Vương Vệ An bị đau kêu thảm một tiếng.
Phó Bạch nhân cơ hội bắt lấy hai bàn tay của anh ta cùng vặn về sau người khống chế anh ta, còn ngại chưa đủ, anh lạnh mặt nhấc chân định đá mạnh vào chân Vương Vệ An.
Lý Thanh Lê vội giơ tay: “Đừng đánh!”
Phó Bạch nâng một đôi mắt phượng lên, sắc bén như đao kiếm rời khỏi vở, vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm, đây vẫn là lần đầu tiên Lý Thanh Lê nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên mặt anh, trong lúc nhất thời trái tim không chịu sự khống chế bắt đầu đập mạnh, hít thở cũng loạn hơn vài phần.
Phó Bạch thấy sắc mặt cô hình như trắng hơn vài phần, rất nhanh đã thu lại vẻ mặt, giọng nói ôn hòa hơn một chút: “Không phải anh ta bắt nạt em sao?”
Lý Thanh Lê nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Anh ta là đối tượng xem mắt trước đây của em, vừa rồi kêu anh ta buông tay mà anh ta không buông, em tức giận mới nói lung tung thôi.”
Cô có dự cảm nếu như cô không ngăn cản vậy Vương Vệ An lập tức sẽ bị Phó Bạch trừng trị rất thảm, nhưng như vậy cũng sẽ mang tới phiền phức vô duyên vô cớ cho Phó Bạch, không cần thiết, đây chỉ là nhân vật không quan trọng mà thôi.
Phó Bạch quan sát Vương Vệ An vài lần, lại ném qua một bên như ném giẻ lau.
Vương Vệ An thê thảm ngồi dậy trên mặt đất, nhìn Phó Bạch với ánh mắt tức giận, nhưng vừa rồi Phó Bạch đã để lộ thân thủ, cùng là đàn ông nhưng sức mình hoàn toàn không địch lại được đối phương, hơn nữa đối phương cũng không ra tay đánh mình, nên chỉ có thể bỏ qua.
Anh ta quay đầu nhìn Lý Thanh Lê, lại đổi thành vẻ mặt quan tâm, cầm đồ trên đất lên: “Tiểu Lê, mẹ anh đặc biệt kêu anh…”
“Tiểu Lê, “mẹ anh” bốn chữ này quả thật giống như lời nguyền, Lý Thanh Lê nghe mà đau hết cả đầu: “Phó Bạch! Có thể làm phiền anh ném tên này ra ngoài được không, em nghe anh ta nói chuyện mà bực mình quá!”
Phó Bạch không hề do dự, một tay túm cổ áo sau của Vương Vệ An lôi ra khỏi cửa lớn, đến cửa lớn ném thẳng ra ngoài một cách tàn nhẫn, Vương Vệ An cả người lẫn đồ thật sự bị ném ra ngoài, cửa lớn cũng nhanh chóng bị người đóng lại.
Trong sân nhà họ Lý lập tức chỉ còn lại Lý Thanh Lê và Phó Bạch, Phó Bạch đỡ Lý Thanh Lê vào nhà chính ngồi trước, đợi khi bên ngoài hoàn toàn không còn tiếng động nữa, anh lại đi ra ngoài mở cổng lớn.
Lý Thanh Lê bĩu môi: “Đóng cửa thì đóng cửa, hai chúng ta đứng thẳng không sợ bóng nghiêng, còn sợ cái gì?
Phó Bạch cũng không đáp lại lời cô, hai tay cắm vào túi quần đứng trước mặt cô, đôi mắt khép nửa rơi lên chân phải cô, tùy tiện hỏi một câu: “Chân đỡ tí nào chưa?”
Đôi mắt của Lý Thanh Lê đảo nhanh một vòng, đột nhiên có suy nghĩ đùa giỡn anh, cô duỗi chân phả ra, nở nụ cười ngại ngùng với anh: “Chưa đỡ, không chỉ không đỡ mà bây giờ còn rất đau, đồng chí Phó Bạch đẹp trai lương thiện, hay là anh bóp chân cho em nhé?”
Cô vốn cho rằng Phó Bạch sẽ trực tiếp sa sầm mặt mũi, nhưng lại không ngờ anh nhìn cô với vẻ cười như không cười, hai người đối diện một lúc, anh lại ngồi xổm xuống, chậm rãi giơ tay ra vẻ định đụng lên chân cô.
Hình ảnh trước mắt biến thành chuyển động chậm, trong một giây tay của Phó Bạch gần đụng lên mắt cá chân của cô, Lý Thanh Lê vội vàng chuyển chân phải của mình về, nhiệt độ trên mặt không hiểu sao tăng lên.
“Còn cần bóp chân không?” Phó Bạch hơi ngửa cổ, khóe miệng mang theo nụ cười như gió mát trăng thanh, gương mặt giống như trời quang mây tạnh, một đôi mắt đen như mực sáng ngời.
Dáng người của Phó Bạch cao, cho dù ngồi xổm xuống cũng không hề tốn sức khi đối diện tầm nhìn với Lý Thanh Lê, hai người một ngồi xổm một ngồi, bốn mắt nhìn nhau, cách nhau cực gần, gần đến mức có thể nhìn rõ lông tơ cực nhỏ trên mặt đối phương, có thể nhìn rõ màu mắt của đối phương, thậm chí là bản thân trong mắt người đó.