Chương 143: Hai ta hòa nhau
Hai người lặng lẽ đối diện một lúc, không khí như thể trong nháy mắt yên tĩnh lại, sau đó cả hai đều có hơi không tự nhiên cho lắm, mới lần lượt rời ánh mắt đi.
Chỉ là hai người đều có hơi khô miệng mà chẳng hiểu sao.
Phó Bạch đứng dậy khỏi mặt đất, tay cắm vào túi quần, ánh mắt nhìn bàn trà phía sau Lý Thanh Lê, nói: “Nhận được sự giúp đỡ của đồng chí Lý Thanh Lê mà tôi mới được làm giáo viên đại đội, không biết món quà thế nào mới có thể biểu đạt được lời cảm ơn của tôi với em, khiến em hài lòng?”
Ngón út của Lý Thanh Lê cuộn lọn tóc gần trán, hắng họng, đáp: “Hôm qua anh lên núi cứu em một lần, hai ta hòa nhau.” Rồi lại nói: “Đương nhiên, nếu mong muốn bày tỏ lòng biết ơn của anh vô cùng mãnh liệt, vậy em cũng không thể ngăn cản anh, đúng không? Phiếu kẹo một cân đợt trước nhé?”
Phó Bạch cười xin lỗi: “Phiếu kẹo chỉ sợ phải đợi một khoảng thời gian nữa, phiếu kẹo lần trước tôi đã cho người khác rồi.”
Trái tim của Lý Thanh Lê chẳng hiểu sao có vài phần trống trải, cũng không biết vì phiếu kẹo đó hay là cái khác.
Cô lại hơi thất thần, không cẩn thận nói ra lời trong lòng: “Ồ, vậy bỏ đi, chỉ cần là đồ ăn là được.”
Đợi cô lấy lại bình tĩnh, trước mắt đã có thêm ba quyển sách khó hiểu.
Lý Thanh Lê: “Có ý gì?”
Phó Bạch mỉm cười: “Bụng có thi thư cả người có khí chất, sách cũng là đồ ăn.”
Lý Thanh Lê nghiến răng nhận sách đặt lên đầu gối, sau đó nghiêng đầu hỏi Phó Bạch: “Cho nên ý của anh là em không có văn hóa, không có khí chất?”
Chân mày của Phó Bạch hơi nhúc nhích, vẫn ung dung thản nhiên: “Sao em có thể không tự tin về mình như thế?”
Lý Thanh Lê lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, khẽ hừ một tiếng.
“Em không nên không có tự tin như vậy, cho dù cấp ba ngày nào cũng ngủ đã đời, kiến thức văn hóa cũng chẳng ra làm sao, cũng không khí chất bằng thục nữ tài nữ, nhưng vậy thì đã làm sao? Người có kiến thức cao khí chất lại không tốt bằng em, người khí chất tốt lại không lớn lên đẹp bằng em, người lớn lên đẹp… ôi chao, thật không may, em chính là người lớn lên đẹp nhất ở công xã chúng ta! Tổng hợp lại, Lý Thanh Lê em, hoàn hảo!”
Phó Bạch mới đầu còn nhịn được, sau đó cuối cùng lại không nhịn được nữa, giống như tuyết tan đầu xuân, trên gương mặt toàn là nụ cười nhẹ nhàng đẹp đẽ, khóe môi nhếch lên, ý cười vô cùng tươi đẹp. Nếu như trước kia nói anh là một băng hoa bị từng tầng tuyết bao phủ trên đỉnh núi cao, vậy bây giờ chính là băng tuyết tróc ra từng mảng, nhành hoa hiện ra, lộ ra bản sắc vốn tươi đẹp mỹ lệ của anh, khiến người nhìn vào mà khó quên.
Vốn Lý Thanh Lê thấy anh cười còn hơi tức giận, sau đó trông thấy anh cười ưa nhìn như vậy, muốn tức cũng không tức nổi nữa, chỉ có thể tùy tiện lật vài trang sách dời lực chú ý của mình.
Sau đó cô nhìn thấy gì đây, một quyển [Ngữ văn], một quyển [Toán học] và một quyển ngay cả bìa cũng không có, lật ra bên trong lại là một quyển sách liên quan đến gieo trồng và chăn nuôi, gân xanh trên trán Lý Thanh Lê lập tức nhảy lên.
Cô xòe ba quyển sách vung vẩy trước mặt Phó Bạch, dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi từng câu từng chữ: “Ngữ văn? Toán học? Trồng trọt? Chăn nuôi? Phó Bạch, xin hỏi anh muốn em bồi dưỡng ra khí chất gì hả? Đồ tể sao?”
Phó Bạch lại cười, lần này cười càng không kiềm chế hơn, anh ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Lê, cười một lúc mới dừng lại được, đối diện với ánh mắt ngầm giấu sát khí đó của cô, dục vọng cầu sinh của anh cuối cùng cũng sống lại.
“Đừng hiểu lầm, là nghe Lưu Ngọc Hân nói em chuẩn bị thi tuyển công nhân vào xưởng, muốn ôn lại kiến thức cấp ba, mà ở chỗ anh vừa vặn có sách giáo khoa, về phần trồng trọt… có thể giết thời gian.”
Lý Thanh Lê: “Cho nên anh nói bụng có thi thư cả người có khí chất đều là lừa em?”
Hay lắm, anh đã thành công thu hút được sự chú ý của đại đao ba mươi sáu mét của em rồi đấy!
Chớp mắt lại qua vài ngày, suy cho cùng cũng là người trẻ tuổi bốc đồng, chân phải của Lý Thanh Lê đã đỡ rất nhiều, cô ở nhà cũng ngủ ngán rồi nên tối hôm nay ở bên ngoài hóng gió, lúc này Lưu Ngọc Hân xách đồ tới cửa.
“Tiểu Lê, tối nay tôi mới từ huyện về, mua được ít bánh quai chèo và bánh ngọt hoa quả, gần đây cô nghỉ ngơi không làm gì coi như làm đồ ăn vặt cho cô giết thời gian. Vốn còn muốn mua ít thịt nhưng muộn rồi chỉ mua được một cái chân giò, mau kêu chị dâu treo trong giếng đi.” Lưu Ngọc Hân đặt một đống đồ lên giường trúc, ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Lê.
Bánh quai chèo bốn, năm xu một cái, bánh ngọt hoa quả bốn xu một miếng, Lưu Ngọc Hân mua một lèo cả một túi to, còn thêm một cái chân giò cũng tốn không ít tiền.