Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144. Tôi Tin Cô

Chương 144. Tôi tin cô Chương 144. Tôi tin cô

Chương 144: Tôi tin cô

Nếu là đồ như thuốc lá và rượu ngược lại cũng thôi đi, đồ ăn vặt và chân giò toàn là món Lý Thanh Lê thích ăn, thầm nghĩ mình đã cứu Lưu Ngọc Hân một mạng rồi, cũng yên lòng nhận đồ về.

“Cô Lưu tốn kém quá.” Lý Thanh Lê nhoẻn miệng cười, hiện ra cái lúm đồng tiền nhỏ.

Lưu Ngọc Hân xua tay: “Tôi đã không còn là giáo viên của đại đội nữa rồi, hơn nữa không phải chúng ta là bạn bè sao, cô cứ gọi tôi là Ngọc Hân đi. Lần này tôi về là muốn nói với cô một tiếng, trưa ngày mai tôi phải đi rồi, rời khỏi đại đội chúng ta.”

Lý Thanh Lê ngồi thẳng người trên giường trúc, tuy rằng bên ngoài ánh trăng không sáng cho lắm, chỉ lờ mờ như che một lớp sa mỏng lên nhưng cô vẫn xuyên qua cặp kính mắt nhìn ra được một vẻ lưu luyến và không nỡ trong đáy mắt của cô ta.

Lý Thanh Lê lại biết số phận của các thanh niên trí thức bọn họ, sớm muộn gì cũng được về thành phố, cho nên cũng không buồn mà mang theo nụ cười mỉm, bảo: “Ngọc Hân, tương lai của cô rất rộng mở, tôi tin cô!”

“Cảm ơn!” Lưu Ngọc Hân gật đầu một cách trịnh trọng, cuối cùng cũng được lên đại học Công Nông Binh mà mình tha thiết mơ ước khiến tâm trạng của cô ta vô cùng kích động.

Tuy rằng hai cô gái xuất thân khác nhau, tính cách khác nhau, thậm chí thời gian quen thân cũng không dài, nhưng giờ khắc này tình cảm giữa hai người không cần phải nói nhiều nữa.

Lý Nhị Nha thấy Lưu Ngọc Hân tới cũng lặng lẽ đi qua ngồi xuống gần chỗ hai người, cô bé không mở miệng mà chỉ lặng lẽ nghe hai người này nói chuyện, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy yên tâm.

Hai người lại nói chuyện một lúc, thấy thời gian đã không còn sớm, trước khi Lưu Ngọc Hân rời đi còn ném lại một quả bom.

“Tiểu Lê, trước đây cô nói sẽ hỗ trợ Chính Bình lên cấp ba là vì mình có thể vào xưởng thuận lợi, nhưng tôi càng ở chung với cô càng biết cô không phải người như vậy. Nếu nói tôi có cách giúp cô vào xưởng làm công nhân, nhưng tôi hy vọng cô có thể tiếp tục ủng hộ Chính Bình lên cấp ba, thậm chí có cơ hội lên cả đại học, vậy tôi mong rằng cô có thể tiếp tục giúp đỡ cô bé, cô có thể đồng ý với tôi không?” Trong nháy mắt Lưu Ngọc Hân đối diện với với Lý Thanh Lê, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Miệng Lý Thanh Lê đã có câu trả lời trước cả não: “Tôi đồng ý hỗ trợ Nhị Nha lên cấp ba hiển nhiên tôi sẽ làm được.”

Đầu óc vừa xoay chuyển lại, cô chợt nhận ra, hỏi một câu: “Vào xưởng? Cô là thanh niên trí thức, nếu cô có cách sao lúc đầu bản thân cô không vào xưởng?”

Vẻ mặt của Lưu Ngọc Hân có hơi do dự như vậy.

Từ lúc cô ta nhắc đến chuyện vào xưởng, nhà họ Lý, nhà họ Cam, nhà họ Hứa ở xung quanh lập tức yên lặng, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên nghe cuộc đối thoại của hai người, bà Điêu nghe được dẫn đầu phản ứng lại, vội vàng xoa dịu.

“Con nhỏ ngốc, Ngọc Hân thích dạy học, thích làm giáo viên, mỗi người đều có chí hướng riêng, hiểu chưa?”

Lưu Ngọc Hân dùng ngón trỏ nâng gọng kính, phụ họa theo: “Thím nói đúng, tôi thích trẻ con, trẻ con chính là sinh vật đáng yêu nhất, trong sáng nhất và đơn thuận nhất trên thế giới này, tôi có thể dạy bọn trẻ là vinh hạnh của tôi, đợi tôi tốt nghiệp đại học tôi vẫn muốn làm giáo viên!”

Lý Thanh Lê mang vẻ mặt thán phục: “Ai có thể ngờ được mười chín năm trước người tôi ghét nhất là giáo viên, từ tiểu học đến cấp ba tôi đã không ít lần bị giáo viên dạy dỗ, mà bây giờ tôi lại làm bạn với một giáo viên?”

Lưu Ngọc Hân cũng không khỏi bật cười: “Tôi cũng không ngờ, trước đây tôi không có cách nào nhất, cũng rất đau đầu với những học sinh như cô, nhưng bây giờ tôi lại làm bạn với một bạn học có tính cách như cô.”

Lý Thanh Lê đưa ra kết luận: “Xem ra thứ ngăn cản tình hữu nghị giữa chúng ta không phải tính cách, mà là trường học…”

“Phụt…” Lưu Ngọc Hân bị trêu đùa cũng che miệng cười đến nghiêng ngả.

Bà Điêu ở một bên nhìn mà gấp muốn chết: “Ngọc Hân, chuyện vào xưởng mà cô nói có chắc chắn không?”

Lưu Ngọc Hân vất vả lắm mới thu được nụ cười, đan ngón tay vào nhau đặt trên đùi, mỉm cười nhẹ nhàng nói với Lý Thanh Lê: “Nếu như là trước đây tôi thật sự không có cách, là gần đây tôi chạy tới huyện kiểm tra sức khỏe gặp được một bạn học của anh hai tôi, bạn học của anh hai tôi đang đi làm ở xưởng dệt thuộc cục dệt thành phố, anh ta dự định nửa năm sau sẽ về lại thành. Tôi đã hỏi anh ta, anh ta nói trước khi đi vào năm sau có thể tiến cử Tiểu Lê vào làm ở xưởng, chỉ cần cô ấy thông qua kỳ thi tuyển công nhân là chắc tám chín phần mười rồi.”

Bình Luận (0)
Comment