Chương 145: Buồn ngủ có người tặng gối đầu!
Đám người nhà họ Lý đồng loạt trừng to mắt, đây chính là xưởng dệt lận, xưởng dệt mà mọi người chen nhau sứt đầu mẻ trán cũng không vào nổi. Trong đại đội có nhà ai không phải tổ tiên đều kiếm ăn ở ruộng, nếu như nhà ai có thể có một người ăn lương thực hàng hóa vậy thật đúng là tổ tiên linh thiêng phù hộ, nhưng sao từ miệng cô Lưu lại nhẹ bẫng như thế, nghe qua cảm giác không chân thực đến vậy?
Ngay cả Lý Thành Dương cũng nhìn qua.
Tay cầm quạt của bà Điêu hơi siết chặt: “Có dễ dàng như vậy sao? Người ta muốn vào xưởng không phải đều là người thân của nhân viên công chức và cán bộ, hoặc là tốn sức rất lớn hay sao? Cô xem bao nhiêu thanh niên trí thức đều không được tuyển.”
Lưu Ngọc Hân kiên nhẫn giải thích: “Thím, muốn nói đến chuyện thì Tiểu Lê cũng là em gái ruột của một quân nhân xuất ngũ! Hơn nữa trên tay bạn của anh hai cháu cũng có chút quyền lực, anh ta từng cứu lãnh đạo lớn của bọn họ, tóm lại, bạn của anh hai cháu đã đồng ý rất nhanh, anh ta nói có thể!”
Có được đáp án chắc chắn, lần này đám người giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, hoàn toàn sục sôi, bọn họ cũng không quan tâm là xưởng phân bón, xưởng mộc, xưởng in ấn, xưởng đường mạch nha, hay là xưởng dệt… chỉ cần mang chữ xưởng, nếu như ăn được lương thực hàng hóa thì xưởng gì mà chẳng được! Đều là công việc mà người khác cầu còn chẳng được!
Mà Lý Thanh Lê cô là cô gái trẻ ham ăn lười làm, tính tình còn nóng nảy của nhà họ Lý, nổi tiếng khắp đại đội này đã quay người thay đổi, muốn vào xưởng làm công nhân?
Ánh mắt của nhà anh hai Cam, nhà anh ba Cam, nhà họ Hứa lập tức thay đổi. Lý Thanh Lê cô rốt cuộc đã giẫm phải vận may gì? Nhà xưởng mà thanh niên trí thức người ta còn không vào được, cô lại vì giúp cô Lưu một lần lại muốn làm cá muối trở mình, muốn vào xưởng làm công nhân? Ai có thể tưởng tượng ra được?
Người ngạc nhiên nhất trong số bọn họ có khả năng thuộc về bản thân Lý Thanh Lê, vài ngày trước cô còn đang nghĩ anh năm về rồi, cô nên học cách tự lực cánh sinh thôi, chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu, kêu cô dựa vào chút tiền lương kiếm được đó chỉ sợ còn không đủ ăn vặt, cô còn đang sầu đây, ai ngờ hôm nay Lưu Ngọc Hân lại nói với cô đã sắp xếp xong cho cô vào xưởng?
Cái này gọi là gì, buồn ngủ có người tặng gối đầu!
Hơn nữa cô cũng không làm gì, chỉ là ra tay chướng mắt loại đàn ông cặn bã như Vương Húc Đông và Lương Lỗi, lập chí diệt sạch cặn bã diệt sạch súc sinh, hơn nữa thấy Lưu Ngọc Hân cũng tính là thuận mắt, không muốn thấy người ta còn trẻ tuổi lại nhảy sông tự vẫn cho nên mới ra tay giúp một phen, hoàn toàn không mong có được sự hồi báo gì, ai ngờ vô tình cắm liễu liễu lại xanh, đột nhiên từ trên trời rớt xuống một cái bánh lớn?
Đợi sau khi Lưu Ngọc Hân rời đi rồi, bà Điêu vô cùng đắc ý cũng không nhịn được nữa, ôm Lý Thanh Lê cười vô cùng vui vẻ, miệng cũng sắp ngoác đến mang tai.
“Ôi con gái tôi, sao con lại giỏi như thế chứ? Con nhìn năm anh trai của con xem, kết quả con có triển vọng nhất, vậy mà chớp mắt cái đã sắp vào xưởng dệt làm công nhân rồi? Nhà họ Lý chúng ta có thể ăn được lương thực hàng hóa! Lần này mẹ muốn xem dì cả của các con còn đắc ý thế nào nữa? Thư Đào nhà chị ta gả cho một công nhân mà đuôi đã vểnh ngược lên trời, còn bản thân Tiểu Lục nhà chúng ta lại chính là công nhân!”
Ông Lý vui vẻ ra mặt, hai tay vỗ lên đầu gối: “Quả nhiên là hạt giống của Lý Khánh Sơn tôi, không có gì khác, chính là vô cùng ưa nhìn, vô cùng ưu tú, ha ha ha ha…”
“Em gái, sau này phát đạt cũng không thể quên các anh trai chị dâu đâu đấy!”
“Sau này học hỏi cô út các con nhiều vào, biết chưa?”
“Chúng ta nhìn Tiểu Lục từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ này từ nhỏ đã thông minh rồi.”
Anh em chị em dâu nhà họ Lý, nhà họ Cam, nhà họ Hứa đều nói lời hay liên tục không ngớt.
Lý Thanh Lê vẫn là lần đầu tiên được nhiều người vây quanh nói lời hay ý đẹp như thế, đặc biệt là chị hai Cam còn khen mình thông minh, nghe mà trong lòng tót hơn rất nhiều.
Ôi chao, đúng là thời tới cản không kịp!
Vì có chủ đề mới nên bà Điêu và đám người ông Lý lại có tinh thần, càng nói càng hăng hái.
Sau khi Lý Thanh Lê nghe một lúc mí mắt đã đánh nhau, thật sự không chịu nổi nữa mới về phòng ngủ trước.