Chương 146: Tại sao khóc
Cô vốn hơi béo, mùa hè sợ nóng nhất, đang nửa tỉnh nửa mơ đột nhiên nghe thấy vài tiếng nức nở cực nhỏ, cô vừa quay người, tiếng nức nở đã lập tức mất tăm.
Lý Thanh Lê chống tay ngồi dậy, tâm trạng không tốt cho lắm, hỏi Lý Nhị Nha ngủ ở đầu khác: “Tại sao khóc?”
Lý Nhị Nha vốn còn muốn giả ngủ, bị dọa sợ như vậy lại không ngừng nấc lên, lần này cô bé muốn giả bộ cũng không giả nổi nữa, chỉ có thể ra sức cuộn người lại, tiếng như muỗi kêu: “Cháu không… hức… khóc…”
Giờ này Lý Thanh Lê đã hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, cô dựng thẳng mí mắt, nói với vẻ không có một chút kiên nhẫn nào: “Cô đếm đến ba, không nói thì hôm nay chúng ta đừng ai ngủ, một… hai…”
“Cháu nói!” Lý Nhị Nha vội vàng bò dậy khỏi giường, ôm đầu gối, đầu cúi rất thấp: “Cháu chỉ muốn tặng… hức… cho cô Lưu một… hức… món quà. Mẹ cháu nói không có tiền… hức… cháu không nhịn được… hức.”
Lý Thanh Lê còn tưởng là chuyện gì lớn, nghe xong lập tức nằm xuống: “Mẹ cháu không cho thì ngày mai chúng ta tìm cha cháu…”
Còn chưa nói xong cô đã ngủ mất, để lại một mình Lý Nhị Nha trằn trọc khó ngủ, mở mắt đến tận hừng đông.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Lý Thanh Lê nghe thấy trong sân có tiếng của anh hai Lý đã gọi một tiếng vô cùng có sức: “Anh hai! Em có chuyện tìm anh!”
Anh hai Lý vừa mới lấy nước giếng rửa mặt, trên tóc và râu còn treo đầy giọt nước nhưng anh ta cũng không để ý, sải bước đi tới ngồi lên cái ghế trước bàn ba ngăn kéo, hỏi: “Có chuyện gì?”
Lý Thanh Lê hất cằm ra hiệu: “Là Nhị Nha có chuyện tìm anh.”
Lý Nhị Nha đứng ở một bên vốn có hơi lo lắng lập tức cả người căng cứng, đầu cúi càng thấp hơn, hai tay quả thật không biết nên đặt ở đâu.
Lý Thanh Lê không kiên nhẫn đến vậy, cũng không chiều cô bé, nói: “Chuyện của cháu cháu tự mình xử lý, đây là cha ruột cháu, mở miệng nói với cha có gì khó sao? Cứ việc nói, lẽ nào cha cháu còn có thể đánh cháu?”
Anh hai Lý thật sự chưa từng đánh Lý Nhị Nha bao giờ, chỉ là anh ta luôn cảm thấy giữa cha và con gái không gần gũi nổi, anh ta cũng không biết nên ở chung thế nào, nhưng gần đây không phải Lý Thanh Lê nói muốn thấy biểu hiện của người làm cha mẹ như bọn họ sao? Cho nên vẫn coi như kiên nhẫn, hỏi: “Nhị Nha, con có chuyện gì cứ nói thẳng với cha.”
Lý Nhị Nha hơi liếc mắt nhìn Lý Thanh Lê, siết nắm tay lấy dũng khí lớn nhất cả đời ra, ngẩng đầu nhắm mắt nói: “Cha, hôm nay cô Lưu sắp đi rồi, con muốn xin ba hào tiền mua một cái bút bi tặng cho cô Lưu.”
Một cây bút máy từ một đến hai đồng tiền khác nhau, còn bút bi ba hào tiền một cái giá khá ổn định.
Anh hai Lý liếc mắt nhìn Lý Thanh Lê rồi lại liếc mắt nhìn Lý Nhị Nha: “Cần tiền tìm mẹ con chứ, trên người cha cũng không có tiền.”
Lý Nhị Nha lại nhìn Lý Thanh Lê lần nữa, thấy cô út hoàn toàn không có dự định nhúng tay vào, mũi tên đã rời cung cũng không thể lấy lại được, cô bé chỉ có thể đâm lao theo lao nói tiếp: “Mẹ con nói mẹ mua vải may quần áo cho con đã tiêu hết sạch tiền rồi, trên người không còn một xu nào hết.”
Lúc này Lý Thanh Lê mới nâng mắt, cười bảo: “Anh hai, không ngờ cuộc sống của anh và chị hai lại khó khăn đến thế, có cần em gái cho anh mượn một ít không?”
Anh hai Lý bị kích thích vẻ mặt có hơi không nhịn được, nhưng anh ta cũng không phải không biết tốt xấu, em gái gọi anh ta tới nói chuyện riêng đã là nể mặt anh ta rồi, nếu như nói những lời này trên bàn cơm vậy mặt mũi của anh ta còn biết giấu đi đâu? Trước đây mình thường xuyên uống rượu, giờ ngay cả ba xu tiền cũng không lấy ra được?
Anh ta cũng không phí lời mà quay người sải bước đi ra ngoài như sao băng, chưa đến một lúc trong phòng tây đã truyền tới tiếng cãi nhau của anh hai Lý và chị hai Lý, Lý Nhị Nha lập tức héo rũ, tinh thần vừa thấp thỏm vừa sợ hãi.
“Cháu sợ cái gì? Nếu cha mẹ cháu đã sinh cháu ra thì có nghĩa vụ nuôi cháu, không phải nói bọn họ nhất định phải cho cháu tiền, nhưng bọn họ nhất định phải quan tâm cháu, coi như con mèo con chó là cái kiểu gì? Đợi bọn họ già rồi con mèo con chó sẽ phụng dưỡng bọn họ sao?” Lý Thanh Lê nói chuyện rất không khách sáo.
Lý Nhị Nha càng cúi đầu thấp hơn.
Lý Thanh Lê thấy không thuận mắt, lạnh lùng bảo: “Ưỡn ngực lên cho cô, cô thà rằng cháu trở thành một người không nói lý, khoa trương bướng bỉnh, khiến người chán ghét, cũng không muốn cả đời cháu hèn nhát! Khóc cái gì? Là người khác có lỗi với cháu chứ cháu cũng không làm gì sai cả? Đứng thẳng lên cho cô!”