Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147. Sau Này Sẽ Có Lúc Bọn Họ Phải Hối Hận

Chương 147. Sau này sẽ có lúc bọn họ phải hối hận Chương 147. Sau này sẽ có lúc bọn họ phải hối hận

Chương 147: Sau này sẽ có lúc bọn họ phải hối hận

“Đi học đứng hạng nhất, trong nhà việc gì cũng biết làm, vừa hiểu chuyện vừa hiếu thuận, ưu điểm đầy một đống ra, không biết còn xuất sắc hơn cô út của cháu bao nhiêu. Cô đã không tự ti còn đến lượt cháu tự ti sao? Cha mẹ cháu không quý trọng cháu là bọn họ có mắt như mù! Không giống cô, cô biết cháu là một nhân tài tốt để dưỡng lão!”

“Cứ đợi đi, nếu như bọn họ không tốt với cháu, sau này sẽ có lúc bọn họ phải hối hận!” Lý Thanh Lê nhếch miệng cười lạnh.

Sau khi Lý Nhị Nha nghe được cũng quên cả khóc, nhìn Lý Thanh Lê qua đôi mắt ướt nhòe, vẻ mặt gần như dại ra.

Trong mười bốn năm ngắn ngủi của cô bé, chưa bao giờ có người nào từng nói như vậy, cô Lưu nói cô bé học giỏi, nhưng chưa bao giờ có ai thẳng thắn lại khẳng định nói với cô bé rằng cô bé ưu tú như vậy hết!

Cô út nói cũng toàn là những lời mình thậm chí còn không dám nghĩ đến, mình cũng không sai, người sai là cha mẹ.

Cô út còn tin tưởng cô bé chắc chắn như vậy, nghĩ sau này cô bé nhất định sẽ có tương lai.

Nghe xong những lời này cô bé cũng không cảm thấy dao động nữa, chỉ là có một nguồn sức mạnh xa lạ thấm vào trong đáy lòng cô bé, dần dần giống như một dòng nước ấm chảy khắp tứ chi, khiến cô bé cảm thấy ấm áp.

Cô bé còn nhỏ tuổi vẫn không thể hoàn toàn tiêu hóa hết ý tứ trong đó, nhưng như vậy cũng không cản trở cô bé cảm nhận được sự khẳng định của cô út đối với mình, điều này khiến cô bé cảm động sâu sắc.

Tâm hồn của đứa trẻ chính là một chồi non, nếu như không tưới dinh dưỡng vào, làm sao có thể lớn lên khỏe mạnh được?

Khi anh hai Lý trở về trong tay đã có thêm ba hào tiền, anh ta đặt lên chiếc bàn ba ngăn kéo, nói một câu với Lý Nhị Nha: “Con đi mua cho cô Lưu đi, cha ăn cơm rồi còn đi làm.” Sau đó anh ta vội vàng rời đi.

Lý Thanh Lê hất cằm nói với Lý Nhị Nha: “Trong ngăn kéo có một đồng, cháu đi tới hợp tác xã tiêu thụ mua một cây bút máy, cứ nói cháu và cô cùng nhau tặng cô Lưu.”

Lý Nhị Nha ngây người: “Cô út?”

Lý Thanh Lê cười bảo: “Ngọc Hân là bạn cô, còn giúp cô một chuyện lớn như vậy, tặng quà cho cô ấy là chuyện nên làm.”

Khóe miệng Lý Nhị Nha gương lên, cuối cùng trên mặt cũng hiện ra nụ cười, cô bé gật mạnh đầu sau đó như con én nhỏ chạy ra sân, cô bé còn phải chạy về nhanh hết sức có thể trước khi cô Lưu rời đi.

Mới sáng cãi nhau dường như đã báo trước hôm nay sẽ không phải một ngày bình yên.

Sau khi ăn cơm sáng xong, đám người anh cả Lý đi làm, người làm việc thì làm việc, trong nhà người nhàn nhất lại là Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương.

Vì gần đây Lý Thanh Lê đổ tại vết thương lên việc bà mai tới cửa, dẫn tới tâm trạng của cô không tốt mới lên núi, rồi mới bị thương, cho nên bà Điêu đã từ chối các bà mai tới cửa, đợt này nhà họ Lý mới yên tĩnh hơn một chút.

Lý Thanh Lê không cần hỏi cũng biết anh năm của cô đang viết tài liệu, dù sao anh ta cũng là nam chính, không có khả năng vẫn luôn nhãn nhã ở nhà hoặc là chỉ làm một người nông dân trồng trọt, anh ta sẽ từ một chủ nhiệm trị an nho nhỏ đi lên, từng bước trèo lên cao.

Ở thời đại rất nhiều người ăn không no mặc không ấm này, anh năm lại có thể trải qua cuộc sống không lo cơm áo, đợi sau này thời cơ tới rồi, anh ta càng vừa gặp gió đã hóa thành rồng, trực tiếp bay đi, cuộc sống sau này không biết còn thuận lợi bao nhiêu.

Lý Thanh Lê chán muốn chết, đang định cầm quyển sách liên quan đến trồng trọt và chăn nuôi mà Phó Bạch cho lên dọc, thì đột nhiên trong sân có thêm ba cô gái, dẫn đầu là hai chị em nhà họ Hứa, Hứa Đại Mai Hứa Nhị Mai, và Cam Cốc Tam nhà anh hai Cam.

Lý Thanh Lê thấy bọn họ mà mí mắt giật giật, muốn nói chỗ không ổn của việc anh năm trở về, ngoại trừ thường xuyên biết chèn ép mình ra thì còn có một điểm chính là anh ta là nhân vật chính, cô gái thích anh ta vô cùng nhiều, thi thoảng sẽ có con gái tới cửa, mà cô thân là em gái duy nhất của anh năm, khi mấy cô gái người ta tới đều lấy danh nghĩa tới chơi với cô.

Vấn đề là cô hoàn toàn không thân với mấy người này, hơn nữa người ta đều có dụng ý khác, nhưng thời gian của cô không đáng tiền sao?

Hôm nay tới một lúc ba cô, Lý Thanh Lê lập tức cảm thấy nhọc lòng, nói với đám người Hứa Đại Mai vài câu rồi mượn cớ váng đầu về phòng ngủ, cũng không quan tâm ba người Hứa Đại Mai có lúng túng hay không.

Bình Luận (0)
Comment