Chương 148: Đừng tới làm phiền con
Đợi cô lại tỉnh dậy, thời gian đã trôi vùn vụt qua, lại đến giữa trưa, tuy rằng cô cũng không rõ mình làm một ngày hai mươi tư tiếng có hai mươi tiếng đều đang ngủ thế nào, nhưng sự thật đã xảy ra như vậy.
Buổi trưa ăn cơm, Lý Đại Bảo phá lệ không ra ngoài ăn cơm trưa, chị cả Lý bưng bát cơm đưa vào phòng, kết quả chưa nói được vài câu đã bị đẩy ra ngoài.
“Không ăn không ăn không ăn! Đừng tới làm phiền con!” Giọng nói của Lý Đại Bảo vô cùng nóng nảy.
Lý Thanh Lê gắp một miếng cơm đưa vào trong miệng: “Sao mình cứ cảm thấy câu này nghe quen tai thế nhỉ?”
Lý Đại Nha thân là người bị hại đáp cực kỳ nhanh: “Cô út, ngày cô mắng chửi Vương Húc Đông đó cũng nói không ăn không ăn không ăn, Lý Đại Nha cháu đừng tới làm phiền cô. Một chữ cũng không sai, đương nhiên cảm thấy quen tai rồi!”
Còn chưa đợi Lý Thanh Lê phản ứng lại, dưới chân Lý Đại Nha đã như sinh gió chuồn ra khỏi nhà chính.
Lý Thanh Lê: “Đứa trẻ này, khi học thuộc lòng sao không thấy nó nhớ dai như thế chứ?”
Chị cả Lý bưng cơm về nhà chính ngồi, mặt ủ mày ê: “Cũng không biết Đại Bảo làm sao nữa, sáng còn nói tóc mình dài ra không ít rồi, tâm trạng rất tốt, sao đến trưa lại không phải mèo không phải chó thế?”
Bà Điêu trực tiếp bưng bát cơm lên, tự tay đặt trước mặt Lý Thanh Lê, tùy tiện đáp: “Không ăn thì thôi, bé trai đói một bữa cũng không có gì cả, tôi thấy nó chỉ ngứa da thôi, đánh một trận đảm bảo lại tốt ngay!”
Lý Thanh Lê cười ngọt ngào với bà Điêu, hừ, cô mới là cục bảo bối lớn nhất của nhà họ Lý! Lý Đại Bảo, Lý Nhị Bảo gì đó đều đứng sau cô!
Tuy nói như vậy nhưng ăn cơm xong Lý Thanh Lê vẫn tìm Lý Thành Dương hỏi buổi sáng trong nhà có chuyện gì xảy ra? Sau khi biết được một tin tức cũng không tính là quan trọng, cô cười vui vẻ.
Buổi chiều những người khác đều ra ngoài đi làm, Lý Thanh Lê chống nạng đi tới căn phòng phía nam ngoài cùng trong dãy phòng ở tường tây, đẩy cửa ra.
Căn phòng này là phòng của Lý Thành Dương, khi anh đi bộ đội khóa lại, chỉ có lúc anh ta về mới mở ra, gần đây Lý Đại Bảo và Lý Nhị Bảo giành nhau ngủ chung với Lý Thành Dương vì rộng.
Lý Thành Dương là người duy nhất vẫn chưa lập gia đình trong năm anh em nhà họ Lý, những năm này tổng cộng chưa về nhà ở được mấy ngày, trong phòng đồ đạc lại ít cho nên trông có vẻ rộng rãi lại sạch sẽ.
Cảm giác đầu tiên của Lý Thanh Lê khi vào phòng: Làm nam chính cũng quá vất vả rồi, ngay cả chăn cũng phải gấp thành hình vuông!
Lý Đại Bảo vốn nằm trên giường, mặt hướng ra cửa ngây người, nhìn thấy có người vào lập tức quay lưng đi, chỉ để lại cái gáy màu đen.
Lý Thanh Lê quan sát một lúc rồi chậm rãi nói: “Tóc cháu mọc dài ta không ít, ông nội cháu ra ngoài làm việc rồi, hôm nay để cô cắt giúp cháu cho!”
“Cô út, hôm nay tâm trạng của cháu vô cùng không tốt, mời cô đừng chọc giận cháu, bằng không cháu không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Thái độ của thiếu niên lạnh lùng bướng bỉnh.
Lý Thanh Lê ngồi xuống mép giường, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào gáy của Lý Đại Bảo, đột nhiên mở miệng: “Nhị Mai muốn kết hôn nhưng chú rể lại không phải cháu, nên tâm trạng thật sự rất xấu, có phải không?”
Lý Đại Bảo tức giận quay đầu lại, đôi mắt đã tức đến đỏ ngầu: “Tại sao cô muốn nhắc đến chuyện này? Ai kêu cô nói, hả? Nhìn thấy cháu khó chịu như vậy cô vui lắm chứ gì? Hài lòng lắm chứ gì? Có phải cô chướng mắt cháu sống tốt không hả?”
Cùng là cháu trai được yêu chiều nhất nhà họ Lý, lại là thiếu niên mười sáu tuổi, cậu bé làm sao có khả năng có tính cách tốt gì đó được?
Lý Thanh Lê giả bộ lau nước miếng văng đầy mặt, sau đó đột nhiên cổ họng mở rộng, dùng giọng nói to gấp hai lần Lý Đại Bảo vừa rồi hét bên tai cậu bé: “Miệng to ở trên người cô nhé, cô thích nói đấy, cô vui lòng nói đấy! Cháu chướng mắt chứ gì? Chướng mắt cũng phải nhịn cho cô!”
Lý Đại Bảo bị giọng nói này hét cho choáng váng một lúc, cũng thật sự bị chọc tức đến hồ đồ rồi, cậu bé siết nắm tay tức giận đứng lên, bộ dáng định ra tay, dáng người của cậu bé còn cao hơn Lý Thanh Lê một chút, dù sao cũng là thiếu niên nửa lớn thoạt nhìn thật sự khá dọa người.