Chương 149: Cháu sai rồi
Nhưng Lý Thanh Lê lại không hề chớp mắt, thuận tay lấy một cái chày gỗ sau người ra giơ lên, Lý Đại Bảo còn chưa ra tay, thì Lý Thanh Lê đã vung gậy đánh lên người cậu bé một cách không hề nương tình, hô:
“Thằng ranh thối tha nhà cháu! Cha mẹ cháu còn không dám hung dữ với cô, mà cháu dám? Cha mẹ cháu cũng không dám đánh cô mà cháu dám đánh cô? Xem hôm nay cô có đánh cháu khóc đến kêu cha gọi mẹ không? Cho cháu dữ với cô này! Cho cháu đánh cô này! Hôm nay cô út sẽ từ từ dạy dỗ cháu cái gì gọi là kính già yêu trẻ! Cái gì gọi là ăn nói khép nép! Cái gì gọi là ép dạ cầu toàn! Cái gì gọi là nhẫn nhục sống qua ngày! Cái gì gọi là đòn hiểm của cô út!”
Lý Đại Bảo co rúc thành một cục, hai tay ôm cái đầu đã bị đánh sưng u lên, khóc thành chó Pug.
“Cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi, nếu như lúc đầu cháu không bỏ bữa cơm đó, mẹ cháu sẽ không về tìm cháu, mẹ cháu không tới tìm cháu thì cô út sẽ không nhìn chằm chằm vào cháu, cô út không nhìn chằm chằm vào cháu, cháu cũng sẽ không bị đánh một trận này…”
Lý Thanh Lê vác chày gỗ cười lạnh: “Thiếu niên, cách kết thúc vẫn còn xa lắm cháu ạ!”
Nước mắt nước mũi của Lý Đại Bảo lắc lư sống động trong gió, cậu bé nhân lúc Lý Thanh Lê đánh mệt dừng lại nghỉ ngơi, lộn mèo một cái lăn xuống giường, chuồn đến cửa.
“Cô út, tâm trạng của cháu khó chịu, đầu khó chịu, cả người cũng khó chịu, cô không thể bỏ qua cho cháu được sao?”
Lý Thanh Lê mỉm cười: “Đã từng nghe một câu này chưa, nhân lúc nó bệnh mà lấy mạng nó!”
Lý Đại Bảo dứt khoát cùi không sợ lở, gân cổ lên gào: “Cô út, cháu có hai chân, còn cô có một chân, nếu thật sự đuổi nhau cô hoàn toàn không đuổi kịp cháu!”
Lý Thanh Lê tùy tiện ném cái chày xuống đất, phủi tay: “Cô mệt rồi, không muốn ra tay nữa.”
Trên mặt Lý Đại Bảo mừng rỡ.
Nụ cười chưa duy trì được hai giây, đã thấy Lý Thanh Lê một tay chống hông, một tay chỉ vào cậu bé bắt đầu chửi: “Lý Chính Quốc, cô đã nói với cháu rồi, Nhị Mai sắp kết hôn không liên quan đến cháu, cháu không có tư cách đau lòng, càng không có tư cách trách cô ấy! Người ta không nợ cháu bất cứ thứ gì cả! Nếu như cháu còn coi cô ấy là bạn thì nên chúc phúc người ta hôn nhân hạnh phúc, cuộc sống viên mãn!”
Sau đó mau cút đi nhanh giùm!
Đôi mày dài của thiếu niên dựng lên giống như đao kiếm, cậu bé thở hổn hển vài hơi, bỗng chốc quay đầu lại: “Cháu không hiểu!”
Lý Thanh Lê thuận thế ngồi xuống giường, khoanh tay với vẻ dù bận vẫn ung dung: “Cô cũng quá hiểu rồi, cháu chẳng qua là đứng núi này trông núi nọ, cưỡi lừa tìm ngựa không ổn định, lúc thì cảm thấy Nhị Mai dịu dàng, lúc thì cảm thấy Tú Tú đáng yêu, lúc thì lại cảm thấy Tiểu Mao hoạt bát, Kim Lan xinh đẹp… nhiều cô gái như vậy, cô nào cũng luyến tiếc, thật sự muốn một lưới bắt hết, ngồi hưởng phúc giai nhân tề tựu trong tay, có phải không? Bây giờ cá trong ao của mình lại nhảy ra, đương nhiên cháu khó chịu rồi, có đúng không?”
Lý Đại Bảo cúi đầu nghiến răng nghiến lợi đáp: “Hoàn toàn không phải như cô nói…”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, lông mi hơi run, đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch: “Cháu thật sự thích chị Nhị Mai nhưng chị ấy luôn lấy tuổi tác ra nói chuyện, nói cháu nhỏ hơn chị ấy, bọn cháu không hợp. Cháu không hiểu, không phải cháu chỉ nhỏ hơn chị ấy ba tuổi thôi sao? Chị ấy đợi thêm vài năm nữa là cháu mười tám rồi còn gì? Bây giờ cháu hiểu rồi, chị ấy hoàn toàn chỉ tùy tiện mượn cớ đối phó cháu thôi, trong lòng chị ấy đã thích người khác!”
Lý Thanh Lê khẽ cười: “Nhị Mai làm không sai, nếu như cô là Nhị Mai, cô cũng sẽ không chọn cháu!”
Thấy ánh mắt của Lý Đại Bảo như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô, Lý Thanh Lê cười càng vui vẻ hơn: “Thử hỏi, Lý Đại Bảo cháu ngoại trừ được ông trời thưởng cho một gương mặt thì trên người còn có ưu điểm gì nữa sao? Nếu như Nhị Mai thật sự đồng ý ở bên cạnh cháu, còn phải nhường cháu mọi chỗ vì cháu nhỏ tuổi, chăm sóc cháu giống như mẹ ruột, như vậy cũng thôi đi, cô ấy còn phải chịu đựng việc chồng hỏi han ân cần, nói lời ngon ngọt với bạn bè nữ giới khác, nếu như cô ấy hờn dỗi, cháu sẽ nói trong lòng cô ấy xấu xa, nhìn thấy gì cũng là thứ xấu xa. Sau đó hai người cãi nhau mãi không dứt… Phải khen Nhị Mai thông minh hiểu thấu, bằng không cuộc sống sau này của cô ấy còn không biết sẽ thiệt thòi bao nhiêu nữa, không giống gả cho một người chồng mà ngược lại giống nuôi một đứa con trai hơn, ha…”