Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 150 - Chương 150. Không Biết Nên Gọi Cậu Bé Là Tình Thánh Hay Là Lãng Tử Đây

Chương 150. Không biết nên gọi cậu bé là tình thánh hay là lãng tử đây Chương 150. Không biết nên gọi cậu bé là tình thánh hay là lãng tử đây

Chương 150: Không biết nên gọi cậu bé là tình thánh hay là lãng tử đây

Lý Đại Bảo giống như con ác long đang gào thét, trên cổ họng hiện lên gân xanh: “Không phải! Cháu từ nhỏ đã lớn lên chung với chị ấy, làm sao chị ấy không biết cháu là người thế nào, cháu và đám người Tú Tú chỉ là tình cảm giữa bạn bè thôi. Chị ấy thích người khác thì có!”

Lý Thanh Lê nhìn cậu bé mà chỉ cảm thấy nực cười và đáng thương, trong tiểu thuyết cậu bé vẫn một lòng tình nguyện cho rằng Hứa Nhị Mai đã thay lòng đổi dạ, cảm thấy mình bị vứt bỏ, nên dứt khoát cùi không sợ lở, từ đó về sau khinh thường tình cảm chung tình, bắt đầu chơi đùa nhân gian, hại không biết bao nhiêu cô gái trẻ, cũng hủy hoại cả đời mình!

Không biết nên gọi cậu bé là tình thánh hay là lãng tử đây?

Đánh cũng đánh sướng tay rồi, mắng cũng mắng sướng mồm rồi, cũng phải cho người ta cơ hội nghỉ xả hơi, bằng không lần sau nào còn tìm được đứa cháu trai da dày thịt béo còn chửi không lại mình nữa, Lý Thanh Lê hào phóng phất tay: “Bây giờ cháu đi tìm Nhị Mai nói cho rõ ràng đi! Nếu như cháu không đi tìm thì cô đi, nhưng cô nói chuyện không suy nghĩ, lỡ như tiết lộ chuyện gì đó không nên nói vậy cháu cũng đừng trách cô!”

Tuy rằng Lý Đại Bảo tức Hứa Nhị Mai “thay lòng đổi dạ” nhưng cũng chưa từng nghĩ hủy hoại cả đời người ta, hơn nữa cậu bé vốn có suy nghĩ tìm Nhị Mai hỏi cho rõ ràng, chỉ là thiếu niên thích mặt mũi, không bước qua được cái hố này, bị Lý Thanh Lê ép như thế, cậu bé không còn do dự nữa mà quay người chạy ra ngoài.

Lý Đại Bảo tìm được Hứa Nhị Mai trong khu đất phần trăm nhà họ Hứa, Hứa Nhị Mai và Hứa Đại Mai đưa mắt nhìn nhau, đối phương phất tay, Hứa Nhị Mai buông cái cuốc xuống lau tay, cùng Lý Đại Bảo đi tới dưới một cây nhãn già.

Trên cây nhãn già có vài con ve sầu đang sống, kêu “ong ong” trên đỉnh đầu, như thể sẽ kêu đến khi trái đất tận diệt.

Đôi mắt giống như trăng sáng của Hứa Nhị Mai nhìn chằm chằm vào Lý Đại Bảo, thấy cậu bé vẫn luôn im lặng, mới nhẹ giọng mở miệng: “Sao em không nói chuyện? Bình thường không phải em nói nhiều lắm sao?”

Cô ta cúi đầu, gạt ít bùn đất trong lòng bàn tay: “Lẽ nào em vẫn còn giận chị, giận chị không nói với em chuyện chị sắp kết hôn đầu tiên?”

Lý Đại Bảo cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hai tay giữ bả vai của Hứa Đại Mai lắc: “Chị Nhị Mai, chị nói thật cho em biết rốt cuộc trong lòng chị có em không?”

Hứa Nhị Mai gạt tay cậu bé ra, quay người đi: “Em đang nói lung tung gì thế? Em nhỏ hơn chị ba tuổi lận, chị chỉ coi em như em trai thôi.”

Lý Đại Bảo vội vàng đuổi theo không rời: “Em không tin, nếu như chỉ coi em là em trai, tại sao để em thơm lên mặt chị?”

Hứa Nhị Mai hoảng hốt nhìn xung quanh, không nhìn thấy ai hết, lúc này mới đáp: “Khi ấy em nhân lúc chị không để ý lén thơm chị, chị là con gái, chị có thể làm thế nào? Lẽ nào chị nên đi khắp nơi nói sao, vậy chị còn gả cho người ta thế nào được nữa? Hay là chị có thể đánh em một trận, em chỉ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện mà thôi?”

Lý Đại Bảo vô cùng khiếp sợ, làn da hơi sậm màu đột nhiên tái nhợt, không ngừng lắc đầu: “Không, em không tin! Trước đây chúng ta ở chung vui vẻ như vậy, chị còn nói nếu như có thể ở bên em mãi thật tốt cơ mà, lẽ nào những lời này đều là lừa người sao?”

“Chị không có!” Hứa Nhị Mai nói xong chợt ngậm miệng, rồi lại mở miệng nói với tốc độ chậm hơn: “Em là một người bạn rất tốt, ở bên cạnh em sẽ không bao giờ thấy buồn, chị nói mãi mãi ở bên nhau ý tứ chính là sự ràng buộc giữa ban bè, chứ hoàn toàn không phải như em nghĩ. Db, ngay từ đầu chị đã nói chị sẽ coi em là bạn, coi em như em trai, nhưng sẽ không bao giờ có loại quan hệ như em muốn, lẽ nào em còn không nhớ sao?”

Lý Đại Bảo nhớ chứ, nhưng cậu bé hoàn toàn không để trong lòng.

Hai tay cậu bé xuyên vào mái tóc, từ từ ngồi xổm xuống, bộ dáng bị đả kích sâu sắc, không dám tin.

Dưới cây nhãn già, thiếu nam thiếu nữ một người ngồi xổm, một người đứng, một người chán nản, một người lén đỏ hoe mắt.

“Đại Bảo, em còn nhỏ, sau này sẽ gặp được người thích hợp với em, nhưng đợi em thật sự gặp được, em phải duy trì khoảng cách với những cô gái khác, không thể giống như trước đây luôn nói một vài lời như có như không với rất nhiều bạn bè, bằng không cô ấy chắc chắn sẽ không vui.”

Lý Đại Bảo ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt lấp lánh ánh sáng, lại vô cùng dịu dàng của Hứa Nhị Mai.

Bình Luận (0)
Comment