Chương 151: Sinh con phải nhân lúc còn sớm
“Chị Nhị Mai, nếu như sau này em chỉ nói với một mình chị chứ không nói với những cô gái khác nữa, chị có bằng lòng chấp nhận em không?”
Hứa Nhị Mai nở nụ cười, cũng không đáp lời.
“Em về đi.” Nói xong, cô ta quay người rời đi, chỉ để lại một thiếu niên vừa hoang mang vừa đau lòng.
Lý Thanh Lê thấy Lý Đại Bảo trở về trực tiếp vào phòng đóng sầm cửa, gọi cậu bé cũng không có phản ứng, cũng không biết là tình huống thế nào nữa, nhưng xưa nay cô tim lớn, không biết thì không biết, thật sự không cứu vớt được anh cả chị cả thì còn có Đại Nha, Tam Nha và Lục Bảo cơ mà, không được thì kêu anh cả chị cả sinh thêm hai đứa nữa!
Chỉ cần con cái đủ nhiều, xác suất thiệt hại không thấp đi hay sao? Cô thật đúng là một thiên tài mà!
Chiều muộn chị cả Lý về nhà nấu cơm tối, Lý Thanh Lê đã sớm đợi ở trong nhà bếp, đợi chị cả lý vào phòng, Lý Thanh Lê ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ bên cạnh lò bếp sáp lại gần nói chuyện.
“Chị cả, chị và anh cả em vẫn chưa đến bốn mươi, không định sinh thêm hai đứa nữa sao? Sinh con phải nhân lúc còn sớm!”
Chị cả Lý bị ánh lửa màu cam đậm trong lò bếp hắt lên khiến gương mặt đỏ hồng, nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng lắc đầu không ngừng: “Chị cũng không đẻ nữa đâu! Bốn đứa đủ nhiều rồi, còn đẻ nữa thật sự lấy cái mạng già này mất!”
“Lỡ như bốn đứa đều không có triển vọng, hoặc là không hiếu thuận còn liên lụy đến anh chị, vậy phải làm sao? Sau này ai nuôi chị và anh cả?”
“Không phải chứ? Bốn anh chị em tụi nó chứ sao.” Chị cả Lý vừa nói vừa gắp một nắm rơm nhét vào trong lò.
Lý Thanh Lê lắc đầu thở dài: “Chị cả, trong bốn đứa con chị đẻ có hai đứa có khả năng chất lượng không ổn cho lắm! Lại sinh hai đứa nữa, lo trước khỏi họa!”
Trong tiểu thuyết anh cả chị cả thật sự bị Lý Đại Bảo và Lý Nhị Nha hại thảm rồi, đào khoét sạch gia đình không nói, Lý Tam Nha và Lý Lục Bảo đều bị hại suýt chút nữa gia đình ly tán, sau này anh cả chị cả sinh bệnh nằm trên giường cũng không dám gọi Tam Nha và Lục Bảo về chăm sóc, chỉ sợ ảnh hưởng đến quan hệ gia đình của con, cuộc sống cũng không biết chua xót bao nhiêu.
Nhưng nếu như anh cả chị cả có sáu đứa con, cho dù hai đứa không nên thân thì không phải vẫn còn bốn đứa được việc sao, khả năng chống nguy hiểm càng cao hơn! Ít nhất sinh bệnh còn có người chăm sóc.
Chị cả Lý nghĩ rồi vẫn lắc đầu: “Có bốn đứa tụi nó là đủ rồi, trong nhà chỉ có nhiêu thứ như thế, con cái nhiều rồi chia đến đầu bốn đứa tụi nó sẽ ít đi, không cần thiết.”
Dù sao Lý Thanh Lê vẫn chưa từng làm cha mẹ, quả thật không nghĩ đến một tầng này, nghe xong cũng không khuyên nữa, chỉ là trong lòng cô đang nghĩ nếu như cha và mẹ còn có thể trẻ hơn một chút thì tốt rồi, sẽ lại sinh vài em trai em gái cho cô. Như vậy mấy anh trai cũng không cần cải tạo nữa, không tốt thì trực tiếp ném luôn! Sảng khoái!
Khi ăn cơm tối, bà Điêu và ông Lý thấy Lý Thanh Lê nhìn bọn họ lúc thì lắc đầu lúc thì thở dài, bộ dáng chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhất thời thấy vô cùng khó hiểu.
Khả năng hồi phục của người trẻ tuổi rất mạnh, đến ngày thứ mười một, chân của Lý Thanh Lê đã tốt hơn nhiều.
Hai ngày này mưa dầm liên miên, công việc trong ruộng không nguy cấp nên tạm thời gác lại, khiến không ít người tạm nhàn rỗi.
Đúc lúc này, em họ của chị hai Lý là Trương Hương Hương từ đội sản xuất bên cạnh qua đây, cái cớ cũng chẳng mới mẻ một chút nào là tìm Lý Thanh Lê chơi.
Nhưng quan hệ giữa Lý Thanh Lê và Trương Hương Hương thật sự không tính là kém. Nhà Trương Hương Hương ở đội sản xuất bên cạnh, tuy rằng lớn hơn Lý Thanh Lê ba tuổi nhưng người ta đi học muộn, là bạn học cùng bảy năm của Lý Thanh Lê, lại thêm hai nhà lại là thông gia, hiển nhiên quan hệ không tồi, chẳng qua từ lúc tốt nghiệp cấp hai cơ hội hai người qua lại cũng ít đi.
Buổi sáng Lý Thanh Lê ngồi dưới mái hiên chán muốn chết nhìn ông Lý và anh cả Lý đan sọt, đột nhiên thấy Trương Hương Hương cầm ô bước vào sân lại thân thiết kéo cô, là mí mắt của cô đã nhảy lên rồi.
Trương Hương Hương giao một giỏ đồ mà bác cả và bác gái cả của cô ta kêu cô ta mang tới cho chị ba Lý, sau đó mượn cớ muốn nói chuyện riêng với Lý Thanh Lê kéo người vào phòng đông, mí mắt của Lý Thanh Lê càng giật mạnh hơn.
Trương Hương Hương đóng cửa phòng lại trước, nôn nóng kéo Lý Thanh Lê nói: “Lê Tử, lần này cậu nhất định phải giúp tớ! Chỉ có cậu mới có thể giúp được tớ thôi!”
Mí mắt của Lý Thanh Lê bắt đầu giật điên cuồng.