Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152. Không Quên

Chương 152. Không quên Chương 152. Không quên

Chương 152: Không quên

Chính là câu nói này, trong tiểu thuyết Trương Hương Hương thân là bia đỡ đạn phản diện mỗi lần đối phó với Tô Nhân đều sẽ nói câu này. Người bị hại nhất và cũng là đối tượng mỗi lần người ta cầu cứu chính là Lý Thanh Lê cô, nhưng cứ cố tình lần nào cô cũng đồng ý, từ đó đi lên con đường không lối thoát của vật hy sinh cực phẩm chấn động lòng người.

Mỗi lần Trương Hương Hương hại Tô Nhân, Tô Nhân không phải việc xấu biến thành việc tốt, thì chính là quan hệ với anh năm cô càng gần thêm một bước, mối quan hệ của cô ta và anh năm cũng càng kém đi một tầng. Sau này Tô Nhân quay đầu lại vả mặt cô ta nặng nề… tuần hoàn liên hồi, thẳng đến khi cô ta và anh năm hoàn toàn trở mặt thành thù, mặt của cô ta cũng bị đánh nát bấy, cuối cùng thê thảm đến chết.

Trương Hương Hương không hề biết rõ tình hình, nói tiếp: “Tớ nghe nói rồi, nữ trí thức tên Tô Nhân ở đội sản xuất chúng ta mấy ngày nay đều sáp tới bên cạnh anh Thành Dương, tặng đồ ăn tặng đồ uống, không biết ân cần bao nhiêu. Anh Thành Dương bị cô ả này mê hoặc rồi! Lê Tử, cậu vẫn chưa quên chuyện mình đã từng đồng ý với tớ đấy chứ?”

Lần này Lý Thanh Lê không chỉ mí mắt giật mà khóe môi cũng giật: “Không quên!”

Vì một giỏ đào không tiếc bán anh năm đi, ngày nào cũng gọi Trương Hương Hương người ta là chị năm ngắn chị năm dài, loại chuyện tự tìm đường chết này sao cô có thể quên được! Từ khi biết cốt truyện, mỗi lần nửa đêm mơ về cô đều sẽ hối hận không thể kiềm chế được! Cho mày thích ăn ngon này! Tại cái miệng tham này! Đều tại mình lớn lên có một bộ da quá đẹp!

Ôi! Có khả năng vận may cả đời mình đều tốn hết lên ngoại hình rồi.

Vẻ mặt của Lý Thanh Lê bình tĩnh, thở dài một hơi, đáp: “Hương Hương, tính cách của anh năm tớ, cậu cũng biết rồi đấy, nếu anh ấy thật sự làm gì dù có chín con trâu cũng không kéo về được. Chuyện anh ấy không muốn làm thì có cầm súng chỉ vào anh ấy, anh ấy cũng không làm, cho dù tớ là em gái ruột của anh ấy nhưng anh ấy thật sự nổi giận rồi, tớ cũng không chịu nổi đâu! Còn nữa, anh năm tớ chẳng qua chỉ là loại mặt người dạ thú, có gì hay cơ chứ? Sau này tớ sẽ giới thiệu vài người lớn lên đẹp, tính cách tốt cho cậu, đảm bảo cậu sẽ hài lòng!”

Trương Hương Hương giậm chân: “Lê tử, sao cậu có thể như vậy? Lúc đầu chúng ta cũng đã thề rồi mà.”

Lý Thanh Lê nhìn nóc nhà với vẻ tang thương: “Khi ấy đang lúc thanh xuân trẻ trung, làm não tàn không hiểu chuyện cũng là bình thường.”

Trương Hương Hương: “…”

“Không giúp tớ thì thôi! Tớ tự mình đi tìm Tô Nhân, cứ hễ có cơ hội là thanh niên trí thức bọn họ hoàn toàn sẽ không ở lại nông thôn, cho dù bỏ chồng bỏ con cũng không tiếc gì, loại chuyện này còn ít sao? Nếu đã như vậy, bọn họ cần gì còn muốn lấy vợ lấy chồng sinh con ở chỗ chúng ta? Cái này không phải hại người hay sao? Tớ không thể để anh Thành Dương bị cô ta lừa như vậy được!” Trương Hương Hương nói xong, quay người rời đi với vẻ tức giận.

Lý Thanh Lê không còn cách nào, chỉ có thể cầm ô đuổi theo Trương Hương Hương, bùn dính đầy chân cũng không quan tâm.

Trong này có tình tiết quan trọng xảy ra, cô không cản một chút, thật sự sợ Trương Hương Hương sẽ bị động trở thành người thúc đẩy cốt truyện mất.

Hai người che ô một đường giẫm lên bùn nước vàng đục, qua cầu gỗ ướt dầm dề thẳng đến cổng khu ký túc xá thanh niên trí thức, Trương Hương Hương gân cổ lên gọi Tô Nhân từ trong ký túc xá đến tận sân.

Thấy cô ta và Tô Nhân đứng mặt đối mặt, đột nhiên đầu Lý Thanh Lê trở nên vô cùng sáng tỏ, vì cô biết khi Trương Hương Hương và Tô Nhân gần nhất khoảng cách giữa bọn họ chỉ có năm mươi phân, lúc này Tô Nhân vẫn chưa biết gì về Trương Hương Hương cả, nhưng sau mười phút cô ta đã ngã uỵch xuống đất, vì vậy mà ngã gãy một chân.

Lý Thanh Lê cũng không hề nghĩ ngợi, kéo Trương Hương Hương lùi xa năm mét, kêu cô ta và Tô Nhân cách màn mưa trắng xóa nói chuyện.

Trương Hương Hương nhìn Lý Thanh Lê: “?”

Lý Thanh Lê cũng không quay đầu lại, vẻ mặt nặng nề: “Tuyệt đối đừng lại gần cô ta, bằng không lát nữa cô ta ngã, toàn bộ đều sẽ đổ hết lên đầu hai chúng ta.”

Trương Hương Hương nghĩ ngợi cẩn thận một phen, cuối cùng cũng ngộ ra được năm tầng thâm ý, thấp giọng bảo: “Ả này tâm cơ thâm sâu, quỷ kế đa đoan, xem ra là tớ đã coi thường cô ta rồi! Lê Tử, hôm nay tớ giúp cậu báo thù!”

Bình Luận (0)
Comment