Chương 153: Tôi không xứng lẽ nào cô xứng chắc
Lý Thanh Lê quay đầu, vẻ mặt mơ hồ: “Gì cơ?”
Trương Hương Hương lại hai tay chống nạnh, phê phán một cách hùng hổ: “Tô Nhân, đừng lấy chút thủ đoạn nhỏ xấu xa đó của cô ra đối phó với tôi, tôi nói cho cô biết, trước mặt thực lực chân chính toàn bộ âm mưu quỷ kế đều chỉ là con hổ giấy thôi! Người giống như cô ngay từ đầu đã không có ý tốt, nào có xứng với anh Thành Dương? Nếu như cô còn có một chút lòng hổ thẹn nào thì cách anh Thành Dương xa một chút đi!”
Mấy ngày gần đây Tô Nhân không chịu đựng được nhớ nhung, chỉ cần có cơ hội là muốn tìm Lý Thành Dương nói chuyện, nhưng vì ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt không tốt dẫn đến cho dù cô ta có thể hiện ý tốt thế nào Lý Thành Dương vẫn lạnh nhạt với cô ta. Mấy ngày gần đây cô ta liên tục thất bại, trong lòng đang không dễ chịu đây. Bây giờ ngay cả một người chẳng liên quan gì cũng có thể chỉ tay năm ngón với cô ta, cô ta lập tức nổi trận lôi đình.
“Tôi không xứng lẽ nào cô xứng chắc? Chỉ với loại tố chất như cô chỉ sợ cấp ba còn chưa lên được đi? Nếu như tôi là cô, sẽ về nhà đọc cho xong sách cấp ba trước rồi mới tới chửi người, bằng không tôi sợ ngay cả tên tôi viết thế nào cô cũng không biết!”
Trương Hương Hương thật sự học hành chẳng ra làm sao, ngay cả chữ Nhân cũng không biết viết, lần này bị giẫm phải nỗi đau thật rồi. Có câu đánh người không đánh mặt, bản mặt này của cô ta thật sự bị vả kêu bôm bốp, cô ta lập tức xắn tay áo bộ dáng muốn xông tới đánh nhau với Tô Nhân một trận.
Lý Thanh Lê cũng không cần ô nữa, ngồi xổm xuống hóa thành vật trang sức treo trên cánh tay Trương Hương Hương, chỉ tư thế này của cô, Trương Hương Hương cao gầy làm sao có thể kéo được cô đi?
Cô ta vừa tức vừa gấp, giọng nói cũng phát ra khó khăn: “Lê… Tử… cậu… buông… tay… ra! Để… tớ… qua… đó!”
Lý Thanh Lê bình tĩnh nhắm mắt: Tôi chỉ là một vật trang sức không có tình cảm, tôi không nhìn thấy gì hết, cũng không nghe thấy gì hết.
Hai người đang giằng co thì đột nhiên phía trước có một tiếng kêu thảm.
Cả hai tạm thời dừng phân cao thấp nhìn qua, chỉ thấy lại là Tô Nhân chẳng hiểu tại sao đột nhiên từ trên sườn dốc lăn xuống, tuy rằng độ cao trên dưới dốc cũng không cao, nhưng nhìn thấy sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, chắc chắn ngã cũng không nhẹ đâu.
Lý Thanh Lê: Đương nhiên ngã không nhẹ rồi, gãy một chân cơ mà, trong tiểu thuyết anh năm cô chăm sóc người ta một tháng lận, tới trong gió đi trong mưa, đưa đồ ăn đưa đồ uống, cõng đến đây cõng đến kia, có thể không có tình cảm được sao?
Trương Hương Hương nhìn thấy tình hình này phản ứng đầu tiên không phải gọi người mà là nhìn Lý Thanh Lê trước rồi lại nhìn Tô Nhân, trong lòng vẫn còn khiếp sợ, vẻ mặt lại kinh hãi: “Tô Nhân, ả thật đúng là ngoan độc!”
Lý Thanh Lê: “?” Vài tháng không gặp, đầu óc Trương Hương Hương càng lúc càng phức tạp rồi.
Nhưng lần này hai người cùng ăn ý không đi qua đỡ người mà là hô vào trong khu tập thể thanh niên trí thức: “Người đâu, Tô Nhân ngã rồi.”
Người chạy đến là Vương Tĩnh Vân và Ngưu Kiến Quốc, sau đó còn có một Lương Lỗi nữa, bọn họ nhìn bộ dáng đau đớn của Tô Nhân cũng không có lòng nào hỏi đám người Lý Thanh Lê tại sao không đỡ người, ngược lại còn đứng xa như vậy, hai người khiêng Tô Nhân về ký túc xá thanh niên trí thức.
Trương Hương Hương phủi tay: “Khổ nhục kế? Hời cho cô ta rồi, lần sau lại tới đối phó với cô ta sau!
Lý Thanh Lê: “…” Rốt cuộc mình tìm được đứa bạn này ở đâu ra vậy?
Hai người nhặt ô về chuẩn bị rời đi, từ xa Lý Thanh Lê nhìn thấy một người không cầm ô từ một hướng khác bước chân vội vàng đi qua đây, nhìn thêm vài lần ai biết lại là Phó Bạch.
Phó Bạch cúi mắt bước ngang qua bên người cô như một cơn gió, ngay cả mắt cũng không nâng lên.
“Phó Bạch!”
Chân nhấc lên của Phó Bạch hạ xuống, quay đầu nhìn lại, cách màn mưa, Lý Thanh Lê chỉ cảm thấy sắc mặt anh hình như có vài phần u ám.
Lý Thanh Lê thấy cả người anh sắp ướt sũng rồi, vội vàng xua tay: “Anh mau vào đi.”
Phó Bạch không nói hai lời trở về ký túc xá.
Hiện giờ Lý Thành Dương phụ trách làm chủ nhiệm trị an ở ba đội sản xuất xung quanh, sáng mỗi ngày đều không ở nhà, Trương Hương Hương đợi cả một ngày cũng không nhìn thấy anh ta đâu, chỉ có thể chán nản rời đi.
Lý Thanh Lê không có việc gì làm, ngồi trong nhà chính đếm số cô gái thích anh năm của cô, chỉ đội sản xuất bọn họ đã có Hứa Đại Mai, Cam Cốc Tam, Tô Nhân, lại thêm Trương Hương Hương ở đội sản xuất khác, sau đó trong huyện thành cũng có, rồi lại thêm…