Chương 154: Anh năm thích loại eo nhỏ
Máy gặt thiếu nữ, tên lửa tâm hồn thiếu nữ, chẳng qua là như vậy đi?
Tối mùa hè tới muộn, nhưng tối hôm nay hoàn toàn tối mịt rồi Lý Thành Dương mới từ bên ngoài trở về, cả người ướt sũng như chuột lột, tóc bết từng lọn, như thể vớt từ trong nước lên.
Bà Điêu đi theo phía sau anh ta, không khỏi càm ràm: “Con kêu người bên dưới đi tuần tra là được, cần đến mức ngày nào cũng tới ba đội sản xuất rồi chạy về không? Con đã hai mươi sáu rồi, bây giờ chuyện cần làm nhất không phải kiếm tiền mà là lấy vợ! Mẹ kêu con đi xem mắt một chút mà mới sáng sớm đã chẳng thấy bóng con đâu! Thật tức chết đi được!”
Lý Thành Dương cởi áo tơi vắt lên bờ tường, đáp với giọng ôn tồn: “Mẹ, không phải con mới nhận việc sao, vẫn phải làm quen với môi trường một chút, đợi qua vài ngày nữa sẽ rảnh ngay.”
Trên mặt bà Điêu đã có ý cười, cầm bát rót nước cho Lý Thành Dương: “Thế còn được!Nhưng con phải nói với mẹ con thích người thế nào trước đã, mẹ mới tiện tìm cho con!”
Ở trung tâm bàn vuông đặt ngọn đèn dầu, Lý Thanh Lê ngồi ngay đầu bàn một tay chống cằm, cướp lời: “Mẹ, anh năm thích loại eo nhỏ, cằm nhọn, liễu yếu đào tơ, chính là loại như Tô Nhân ấy!”
Bà Điêu lập tức hô to: “Thế không được, ngay cái liếc mắt đầu tiên nhìn thấy cô ta mẹ đã không thích rồi! Tuy rằng không thể nói được tại sao nhưng không thích chính là không thích, mẹ không muốn cô ta làm con dâu mẹ!”
Lý Thành Dương trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê: “Con bé này nói lung tung gì thế? Khỏe mạnh là được, gầy như bộ xương còn giống cái gì nữa?”
Lý Thanh Lê trừng mắt nhìn lại: “Hừ! Dối trá!”
Trong tiểu thuyết rõ ràng anh năm yêu Tô Nhân đến chết đi sống lại! Đàn ông đều là đồ giò heo!
Lý Thành Dương ngồi xuống bên trái Lý Thanh Lê trên ghế dài, nghiêm mặt: “Anh còn chưa hỏi em, em cùng Hương Hương đang yên đang lành chạy tới khu ký túc xá thanh niên trí thức mắng trí thức Tô Nhân người ta làm gì? Người ta bị các em chọc tức ngã gãy chân rồi, vừa rồi còn tìm anh khóc đấy!”
Lý Thanh Lê vỗ bàn đứng dậy: “Gì cơ? Thế này có thể đổ lên đầu em được sao? Tô Nhân đó có nói từ đầu đến cuối em không nói chữ nào không, em thậm chí còn ngăn cản Hương Hương ra tay? Bản thân cô ta đứng còn có thể ngã xuống được, trách ai? Trách chân cô ta không tốt chứ!”
Mắt cô híp lại: “Anh năm, vừa rồi anh nói không thích người gầy, sẽ không phải anh đã nhìn trúng người ta, lúc này giúp người ta chất vấn em gái ruột của mình đấy chứ?”
Bà Điêu cầm quạt hương bồ vỗ phát vào lưng Lý Thành Dương: “Con dám!”
Da mặt của Lý Thành Dương thả lỏng, nụ cười có vài phần gian trá lộ ra từ trong đáy mắt: “Sao có thể? Cô ta trước thì mắng em gái anh, sau lại mắng mẹ anh, anh trực tiếp kêu cô ta đi tìm người đó mà nói lý đi!”
Lý Thanh Lê: “Há há há há… anh năm, hay lắm!”
Có câu một trận mưa thu một đợt lạnh, chớp mắt mùa thu đã đến, sáng và tối đã bắt đầu có cảm giác mát lạnh.
Các xã viên ở đại đội hơi nhàn rỗi một đợt lại đã bắt đầu bận rộn, vì cây nông nghiệp trong ruộng liên tục đến mùa thu hoạch như cây vừng, bông, lạc, đậu nành, ngô, khoai lang…
Mọi người đều đang lúc vất vả đi làm thu hoạch, Lý Thanh Lê lại tìm Lý Thành Năng đòi một công việc thoải mái là… hái lá trà thu, so với những công việc đau eo và đau cánh tay khác thì việc này cũng coi như nhẹ nhàng.
Lại thêm Lý Thanh Lê làm việc cũng không cầu tốc độ, không cầu chất lượng, đối mặt với thái độ trào phúng của những xã viên khác có thể coi như gió thoảng bên tai, đối với lời ân cần dạy bảo của Lý Thành Năng thì lại đến chết vẫn không hối cải như cũ, cho nên mỗi ngày đi làm vẫn rất vui vẻ.
Lý Thanh Lê không chỉ cuộc sống đi làm vui vẻ, mà cuộc sống tan làm cũng hài lòng, mỗi ngày chỉ cần kiên trì quét nhà là được, dù sao anh trai chị dâu cũng nhiều, hoàn toàn không cần cô động tay.
Với việc này, người nhà họ Lý đã hoàn toàn quen rồi, phải biết rằng mười chín năm trước đây con gái/ em gái/ cô út của mình không bao giờ động một ngón tay vào việc, vừa lười vừa tham, tính tình còn nóng nảy, gần đây lại như được ông trời khai nhãn, vậy mà lại không cần hai ngày đánh cá ba ngày phơi lưới nữa, biết đúng giờ đi làm, về nhà không phải lọ tương đổ cũng không thèm đỡ, vậy mà ngày nào cũng bền bỉ cầm chổi quét nhà một lần… trời ơi, đây là cuộc sống tốt mà bọn họ hằng mong đấy sao?
Hôm nay con gái/ em gái/ cô út bắt đầu chịu khó, không phải đã định trước ngày mai sẽ là vợ hiền mẹ hiền hay sao? Sau đó dựa vào vẻ đẹp của cô chắc chắn có thể thăng quan tiến chức gả cho cán bộ, một người làm quan cả họ được nhờ, cả gia đình cũng hưởng phúc theo!