Chương 156: Cô út, chúng ta về đi
Trên mặt Lý Tam Nha lập tức hiện ra nụ cười, nhưng rất nhanh đã thu lại, nhíu mày lên mặt cụ non bảo: “Cháu cũng chỉ bất cẩn nghe chị cả nói thôi, chị cả nói chị ấy nghe được thầy Phó tìm chú ba họ ứng tiền trước, vì cha thầy ấy bị bệnh, hình như còn rất nặng.”
Lý Thanh Lê chớp mắt, trong tiểu thuyết sau khi Phó Bạch bị bắt đã không còn tin tức, giống như Vương Húc Đông và Từ Tự Cường của hiện tại, khi anh lại xuất hiện đã là rất nhiều năm sau lúc Vương Húc Đông đang làm ăn buôn bán. Trong tiểu thuyết không nói tình hình chi tiết của anh, cho nên cô cũng không rõ hoàn cảnh gia đình anh và quỹ đạo cuộc đời.
Một đường không nói gì về đến nhà xí, mùi gai mũi kéo tâm thần của Lý Thanh Lê về, có khả năng Lý Tam Nha cảm thấy nỗi khổ cực của mình cuối cùng cũng sắp kết thúc, lần này làm việc nhanh nhẹn hơn nhiều, chỉ vài ba lần đã múc xong, gánh lên bước chân nhanh nhẹ đi tới ruộng phần trăm.
Đợi Lý Tam Nha tưới hết phân rồi, dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, trên mặt nở nụ cười: “Cô út, chúng ta về đi.”
Lý Thanh Lê đứng trên bờ ruộng thu lại ánh mắt, không nhanh không chậm đáp: “Cháu còn một chuyến nữa, về cái gì mà về?”
Lý Tam Nha trực tiếp hóa đá ngay tại chỗ, vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.
“Gì cơ?”
Lý Thanh Lê cười mỉm đáp: “Cô đồng ý cháu chỉ cần gánh một gánh, cháu đi hai chuyến mới gánh có hai phần ba gánh, còn một phần ba gánh nữa cơ mà, cô nói sai sao?”
Lý Tam Nha chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lảo đảo một cái suýt ngã xuống đất, nhưng vẫn dùng muôi múc phân chống được người, chỉ là vẻ mặt đã thành mướp đắng.
“Cô út, cô lại lừa cháu! Cháu sẽ không bao giờ tin cô nữa! Hu hu hu…” Lý Tam Nha dùng cánh tay lau nước mắt, không dám dùng tay vì tay rất thối.
Lý Thanh Lê nói với vẻ ý vị sâu xa: “Cháu gái, cô út chỉ muốn cho cháu cảm nhận sự hiểm ác của lòng người trước mà thôi! Cô út cũng là muốn tốt cho cháu.”
Lý Tam Nha: Cháu tin cô mới lạ, người lớn như cô rất xấu xa!
Ngoài mặt Lý Thanh Lê vì giám sát Lý Tam Nha gánh phân người mới xin nghỉ một ngày, buổi trưa ăn cơm về phòng ngủ một giấc no nê, nhưng lại phá lệ không ngủ được, ở trên giường lăn tới lăn tui một lúc, vẫn quyết định đi một chuyến tới nhà anh ba họ Lý Thành Năng.
Sau nhà anh ba họ có một cây lê đường, bây giờ đang là lúc chín, cô mặt dày đi tới đứng dưới cây lê làm bù nhìn rơm, chị ba họ lại ngại không cho cô một quả được chắc?
Quá trình sự việc cũng tương tự với dự đoán của cô, Ngưu Chiêu Đệ không tình không nguyện lấy hai quả lê đường cho cô, bản thân cô cũng tự hái hai quả, cưỡng chế gom thành “tứ tứ như ý,” sau đó theo Lý Thành Năng kéo đông kéo tây nói chuyện một lúc, cuối cùng bị Lý Thành Năng mệt rã rời đuổi ra ngoài với vẻ ghét bỏ.
Lý Thanh Lê túm túi áo, bên trong đựng ba quả lê đường, tay phải cầm một quả nhét vào miệng, thịt lê đường xù xì cũng không mịn, nhưng lại rất ngọt, lúc chín càng ngon hơn.
Cho nên Lý Thanh Lê quyết định ăn hai quả, hai quả để lại hấp chín trong nồi cơm, buổi tối mỗi tay một quả từ từ ăn trước mặt mười đứa cháu trai cháu gái, đây là cách gia tăng độ mỹ vị của thức ăn độc nhất của cô, thử trăm lần cũng không chán.
Qua nhà họ Hứa, lại qua cầu mộc, đột nhiên Lý Thanh Lê như có dự cảm quay đầu nhìn sang đầu bên kia cây cầu, đối diện với đôi mắt phượng long lanh nước sinh tình của Phó Bạch. Cô thấy Phó Bạch đẩy nhanh bước chân, mình cũng vội vàng từ bên bờ nhảy xuống, đứng dưới một cây liễu cổ thụ bên bãi sông đợi anh.
Bởi vì cô luôn khẳng định da trắng là trời sinh còn da đẹp thì không phải, vào mùa thu trời cao mây nhạt, ánh nắng vô cùng gay gắt, cô nhất định phải bảo vệ khuôn mặt này, dù sao khuôn mặt này cũng chính là ưu điểm lớn nhất của cô…
Dáng người của Phó Bạch cao, chân dài đi rất nhanh, từ trên bờ nhảy xuống, ngay lập tức móc một tấm phiếu ra.
“Phiếu kẹo đã đồng ý với em, xin lỗi hôm nay mới đưa cho em được.”
Lý Thanh Lê nâng mắt nhìn anh hai cái, rút phiếu về, hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Cha anh sinh bệnh không ăn ngọt sao?”
Con ngươi của Phó Bạch hơi nhúc nhích: “Hình như em… có hơi không vui?”
Lý Thanh Lê cầm phiếu kẹo quạt gió, hất cằm nhìn trời: “Tự nhiên có phiếu kẹo một cân, em có gì không vui?”