Chương 157: Thật phiền phức
Phó Bạch nhìn cô một lúc, thấy cổ Lý Thanh Lê có hơi cứng ngắc, anh mới giải thích với giọng dịu dàng thiện ý: “Đợt trước cha tôi sinh bệnh, tôi nhờ người giúp đỡ nên cần ít tiền, nhưng trong tay túng thiếu cho nên mới ứng tiền lương ba tháng với đại đội trưởng Lý, thầy Đinh biết cũng chủ động muốn giúp, tôi cũng không từ chối, còn có đám người Kiến Quốc và Tĩnh Vân giúp đỡ nữa, tiền đủ rồi nên tôi cũng không nói với em, nhưng cho dù không đủ, tôi cũng không định nói với em…”
Lý Thanh Lê quay phắt đầu lại nhìn, lưỡi nhanh hơn đầu một bước, chất vấn một cách không khách sáo: “Tại sao?”
Phó Bạch cũng không trả lời, khóe môi anh ngậm cười như vậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Chết tiệt, vậy mà Lý Thanh Lê lại nhìn ra được một thứ gì đó khác lạ trong mắt anh, trong lúc nhất thời cô không rõ đó là thứ gì nhưng gương mặt lại không nhịn được mà nóng lên.
Cô nổi nóng giậm chân, quay đầu đi: “Anh có thể đừng nhìn em như vậy được không? Thật phiền phức!”
Phó Bạch không nhịn được mà cong khóe môi lên đầy ưa nhìn.
Hai người cứ đứng đối diện như vậy, cũng may trên đầu có bóng râm của cây liễu cổ thụ, bằng không cả hai đã bị mặt trời mùa thu phơi cháy rồi.
Lý Thanh Lê vất vả lắm mới đợi được nhiệt độ trên mặt rút đi, chấn chỉnh lại ngẩng đầu lên, đang định từ từ hòa một ván, ai ngờ ánh mắt lại bị một vệt màu trắng sau lưng Phó Bạch thu hút tầm nhìn, đợi khi cô nhìn thấy đó là thứ gì, đột nhiên sắc mặt thay đổi, lê đường trong túi lần lượt rớt xuống bờ sông.
Lý Thanh Lê nuốt nước miếng thật mạnh, duỗi ngón tay run rẩy chỉ ra sau lưng Phó Bạch: “Anh nhìn kìa, hình như có người trôi…”
Phó Bạch thuận theo ngón tay cô nhìn qua, sắc mặt cũng chợt trở nên nặng nề, quay đầu thả nhẹ âm thanh nói với cô: “Tôi đi qua đó, em đứng ở đây đừng di chuyển.”
Phó Bạch chạy bước nhỏ trên bãi sông qua đó, Lý Thanh Lê không nhịn được, quên mất cả nhặt lê, hít một hơi thật sâu, ánh mắt vẫn chằm chằm không chớp về phía trước, cũng chạy qua đó.
Cô đuổi theo Phó Bạch, dừng bước chân lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn qua, kết quả cô trông thấy một thi thể nổi ngay giữa sông, mặt thi thể úp xuống, áo màu trắng, tóc màu đen nổi lềnh bềnh trong nước, cực giống nữ quỷ nước tóc dài trong chuyện ma mà cô nghe lúc nhỏ.
Cô “á” một tiếng, che mặt chui vào lòng người bên cạnh, phản ứng trong ba giây phát hiện ra không ổn mới vội vàng chui ra khỏi lòng anh, quay lưng với bờ sông thở hổn hển.
Đời người lần đầu tiên nhìn thấy người chết cũng quá kích thích rồi, cô nhất thời có hơi không chịu đựng được.
Phó Bạch cũng không có tâm trạng nói gì với cô, giơ tay định vỗ lên lưng cô nhưng vẫn thu tay về, nói với cô: “Em lên trên trước đi, anh đi tìm đại đội trưởng.”
Người chính là sinh vật kỳ lạ như vậy, thấy giọng nói của Phó Bạch bình tĩnh không hề kinh hoàng chút nào, trái tim của Lý Thanh Lê rất nhanh cũng đã bình tĩnh lại được, cô gật đầu với anh, tự mình lặng lẽ lên bờ.
Đám người Lý Thành Năng tới rất nhanh, việc đầu tiên khi tới chính là xuống sông vớt xác, bên này có nhiều người tập trung lại như vậy, rất nhanh đã có người phát hiện ra chuyện khác thường. Giữa trưa nắng cháy trên cơ bản mọi người đều vừa mới ăn cơm xong còn đang ở nhà nghỉ ngơi, vừa nghe có người hô “có người chết trong sông,” ai nấy cũng chạy như bay ra ngoài, trong nháy mắt bên bờ sông đã thêm ba bốn chục người, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng đông.
Trong lòng Lý Thanh Lê đã xây dựng tâm lý xong rồi, nhưng vẫn không nhịn sự tò mò được lòng, cũng nhảy xuống bãi sông chen vào trong đám người.
Lúc này ba người Lý Thành Năng vừa vặn kéo được thi thể lên bờ, mọi người vây quanh duỗi cổ tới nhìn, đợi nhìn thấy rõ người chết là ai, trong đám người lập tức có tiếng hô lên kinh hãi.
“Là quả phụ Vương!”
“Sao lại là cô ấy! Chồng cô ấy mất sớm, một nách hai con nhiều năm như vậy rồi, lần này cô ấy cũng chết vậy hai đứa con biết phải làm sao?”
“Ông trời không có mắt! Vất vả lắm mới nuôi được con khôn lớn, giờ đã xuôi tay nằm xuống? Ôi…”
“Thật đáng thương!”
“Mau đi thông báo cho chú Khánh Mậu và thím Hồng, hai đứa trẻ biết được còn không biết sẽ khóc thành thế nào nữa…”
Lý Thanh Lê đứng giữa đám người, xuyên khe hở nhìn thấy thi thể trên bãi sông, vẻ mặt trắng bệch, hai mắt nhắm liền, môi ngâm nước đến tái nhợt, khuôn mặt và tứ chi đều hơi trương lên… Tóm lại là không còn một chút sức sống nào nữa, không khác gì cành cây trong sông và bùn trên bãi sông.