Chương 158: Đây chắc chắn không phải cuộc đời mà mình muốn
Lý Thanh Lê và người chồng đã chết của quả phụ Vương – Lý Thành Thành là anh em họ không biết cách xa cỡ nào nữa, nhưng vì tuổi tác chênh nhau quá lớn cho nên cũng không thân, cô gần như chưa từng nói chuyện với quả phụ Vương, nhưng tận mắt nhìn thấy người hôm qua còn sống sờ sờ, bây giờ đã không còn hơi thở nằm trên đất, tim cô vẫn không chịu khống chế mà co rút một cái, sau đó một cảm giác mắc ói đột nhiên sinh ra.
Cô có hơi hoảng sợ đẩy đám người ra, nhịn một hơi cắm đầu chạy đi thật xa, thẳng đến chỗ không nhìn thấy sông nữa cũng không nghe thấy đám người ồn ào, lúc này mới dừng bước chân, nặng nề dựa lên thân cây, cúi người nôn thốc nôn tháo.
Không cần người khác nhắc nhở cô cũng biết sắc mặt mình lúc này khó coi bao nhiêu.
Có lẽ chỉ có đối diện với cái chết mới càng sợ hãi cái chết hơn, trước đây cô có vài phần sợ sệt và kiêng dè quyển [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] này, nhưng phần lớn vẫn là khinh thường và oán trách, dựa vào cái gì mình chính là nhân vật phản diện cực phẩm trong tiểu thuyết, dựa vào cái gì mình không thể sở hữu cuộc đời tốt đẹp?
Nhưng mới vừa rồi, đột nhiên cô thấy hận quyển tiểu thuyết này sâu sắc, vì trong tiểu thuyết, trong sáu anh em bọn họ, cô là người chết sớm nhất, những anh trai chị dâu khác cho dù là nhân vật phản diện và cho dù cuộc sống khó khăn nhưng ít nhất cũng sống rất lâu, chỉ có cô là sống một đời ngắn ngủi, rất nhiều thứ đều chưa từng thử chưa từng nếm qua mà người cũng về với đất!
Cô giống như đã sống lại như thể hoàn toàn chưa sống.
Đây chắc chắn không phải cuộc đời mà mình muốn!
Trong lúc vô tình chứng kiến cái chết lại cuộn lên sóng to gió lớn trong lòng cô, khiến tâm trạng phức tạp, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Phó Bạch không biết từ khi nào đã tới bên cạnh cô, vỗ thật nhẹ lên lưng cô, nói với giọng dịu dàng: “Vẫn ổn chứ?”
Lý Thanh Lê vô lực ngồi dựa xuống thuận theo thân cây, vòng cánh tay yếu ớt quanh đầu gối, lắc đầu: “Em chỉ… hơi sợ chết thôi.”
Phó Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, ngây người cùng cô rất lâu, sau đó thử hỏi: “Nếu anh đồng ý cho em phiếu kẹo hai lạng nữa, liệu tâm trạng của em có tốt hơn không?”
Tâm trạng của Lý Thanh Lê đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nghiêng mặt qua đối diện với đôi mắt anh, hỏi: “Buổi chiều anh không cần đi dạy sao?”
Lông mi vừa dài vừa dày của Phó Bạch chớp hai cái, đáp với vẻ vô tội: “Anh quên mất…”
Khi Lý Thanh Lê quay lại đám người đã tản đi, cô nhảy xuống bãi đá nhặt ba quả lê về, sau đó một mình chậm rãi đi về.
Đến cổng nhà lại phát hiện ra cửa lớn đã khóa, gõ vài lần Lý Đại Nha ra mở cửa cho cô, cô vừa vào nhà đã thấy Lý Đại Bảo và vài đứa nhỏ nhoài người lên cửa nghe lén, mà nhà chính thì lại đóng cửa lớn thật chặt, bên trong không có tiếng gì hết, rõ ràng toàn bộ sân yên tĩnh lạ thường.
Lý Thanh Lê chẳng muốn hỏi mà đi thẳng về phòng mình.
Lúc này trong nhà chính, ngoại trừ Lý Thanh Lê, Lý Thành Dương và mười đứa nhỏ ra, những người khác đều ở đây, hai vợ chồng già và bốn phòng khác đều tập trung quanh bàn, vẻ mặt đều trầm như nước, không ai dám nói chuyện trước.
Đôi mắt nửa đục ngầu của bà Điêu giống như chim ưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chị ba Lý. Chị ba Lý bị ánh mắt giống như có thực chất này nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, bả vai như mang gánh nặng nghìn cân, chưa được bao lâu đã bị công phá.
“Mẹ, chuyện chị Vương nhảy sông thật sự không liên quan đến con, mẹ nhìn con như vậy con thật sự sợ phát hoảng mất.” Chị ba Lý nói chuyện cũng chỉ dám nhỏ tiếng.
Bà Điêu vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ như cũ: “Thật sao? Nếu như ở trong giờ phút quan trọng này lừa dối mọi người, cô sẽ đẩy cả gia đình chúng ta vào trong hố lửa đấy!”
Chị ba Lý gấp đến đỏ mặt, giơ tay định thề: “Thật, thật mà! Con có thể thề, con thật sự không hại cô ta!”
Chị tư Lý chất phác thẳng thắn: “Nhưng mà…”
Bà Điêu trừng mắt nhìn khiến giọng nói của cô ta đột nhiên giảm xuống tám độ: “Nhưng từ sau khi chồng chị Vương chết, một mình chị ta thật sự đã nuôi hai đứa con khôn lớn, nhiều năm qua đi như vậy, mắt thấy đứa trẻ đã sắp lớn rồi, cuộc sống khổ cực đã chịu đủ rồi, chị ta đang yên đang lành tại sao lại nghĩ không thông, muốn đi nhảy sông?”
Đôi mắt của cô ta như có như không liếc về phía chị ba Lý: “Chị Vương nhân duyên tốt ở đại đội, mọi người đều nói chị ta tốt tính, nếu như đại đội muốn tìm người không hòa hợp với chị ba, vậy chỉ có chị ba chị thôi.”