Chương 190: Ân nhân
Khóe môi ưa nhìn của Phó Bạch vẽ lên một độ cung xinh đẹp, trong mắt như thể tản ra ánh sao sáng ngời: “Sao có thể, đồng chí Lý Thanh Lê, trước em đã cứu mạng tôi, sau lại giúp tôi làm giáo viên của đại đội, sao tôi có thể không để ý đến em được?”
Không biết tại sao, Lý Thanh Lê lại cảm thấy trong lời này của Phó Bạch dường như ẩn chứa vẻ tự giễu nhẹ.
Cô vỗ lên vai anh: “Ai nha, anh biết em là ân nhân của anh, sau này phát đạt rồi nhớ phải báo đáp em mới được đó.”
Phó Bạch khép nửa mắt: “Tất nhiên rồi.”
Từ góc độ của Lý Thanh Lê, ngoại trừ nhìn thấy hàng mi dài đến khoa trương của đối phương, còn nhìn thấy quầng thâm nhạt dưới mắt anh, cô chống cằm thưởng thức một lúc, vui khi thấy người gặp họa, bảo: “Hóa ra làm giáo viên vất vả như vậy à, dưới mắt đều có quầng thâm rồi kìa. Em nghe Nhị Nha nói bây giờ ngay cả lớp cấp hai anh cũng dạy, cô Khổng còn xin anh chỉ dạy nữa? Thấy kính thất kính rồi, thầy Phó!”
Phó Bạch cười nhẹ với Lý Thanh Lê, chỉ là rơi vào mắt cô cứ cảm thấy nụ cười của anh có vài phần không yên lòng.
“Phó Bạch, em thấy anh chẳng có tinh thần gì cả, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Phó Bạch lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lắc đầu cười, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ.
“Cô gái, em nghĩ gì thế? Tối qua chữa bài tập về nhà rồi làm giáo án, ra đề, thức cả đêm cho nên tinh thần không tốt cho lắm mà thôi.”
Lý Thanh Lê nhướn mày, quan sát cả người Phó Bạch với ánh mắt soi mói: “Vậy thể lực của anh không quá được đâu nha thầy Phó, e thức liền hai đêm vẫn rất có tinh thần, anh mới thức có một đêm đã không được? Chậc…”
Trên mặt Phó Bạch vẫn treo nụ cười, chỉ là trong nụ cười này có thêm vài phần nguy hiểm.
“Lý Thanh Lê, em rất khoa trương?”
Lý Thanh Lê hất cằm lên, ánh mắt khiêu khích: “Không phải hôm nay em rất khoa trương, cũng không phải hôm qua rất khoa trương, mà là vẫn luôn khoa trương như vậy, sao nào?”
Phó Bạch đối diện với ánh mắt khiêu khích của cô, mới đầu còn mang theo vẻ hung dữ đối diện với cô, nhưng dần dần ánh mắt thay đổi, từ từ biến thành xuất thần, sau đó tan rã, thẳng đến cuối cùng hoàn toàn không có gì, bình tĩnh như nước.
Lý Thanh Lê rời ánh mắt đi trước cho nên cũng không phát hiện ra, cô hơi nhích người, nói với vẻ chán ghét: “Phó Bạch, hôm nay anh cả họ của em dẫn người tới, em lại xem mắt.”
Phó Bạch thu ánh mắt lại, hỏi với giọng vô cùng bình thường: “Ồ? Người đó thế nào?”
“Mới gặp một lần, không hiểu cho lắm, trước mắt anh ta có vẻ vẫn được, tốt hơn mấy người Vương Vệ An và Hà Diệu Tiến nhiều. Anh cảm thấy em nên làm thế nào?” Lý Thanh Lê nhìn chằm chằm vào Phó Bạch với đôi mắt sáng ngời.
Phó Bạch lại nâng mí mắt lên nhìn cô, bên môi treo nụ cười nhẹ: “Tôi cảm thấy nếu không tồi có thể qua lại nhiều hơn xem sao.”
Lý Thanh Lê chẳng hiểu sao nghẹn lời: “Anh thật sự nghĩ như vậy sao?”
Phó Bạch nở nụ cười, giọng nói dịu dàng lặp lại một lần nữa: “Nghe em nói người này không tồi, tôi cảm thấy có thể thử.”
Lý Thanh Lê cố chấp nhìn vào mắt anh: “Nhưng em nói với người ta rồi, chỉ làm bạn thôi, trước mắt em không muốn xem mắt.”
Phó Bạch giống như một người anh dịu dàng, ân cần chỉ dạy: “Nếu như em tạm thời không muốn kết đối tượng, vậy làm bạn cũng không tồi, qua lại nhiều hơn sẽ biết đôi bên có hợp nhau hay không, rất nhiều đôi vợ chồng không phải đều bắt đầu từ bạn bè hay sao?”
Lý Thanh Lê đứng bật dậy khỏi tảng đá, đứng đối diện với Phó Bạch nhìn anh hai giây sau đó cười, đá một cước vào chân Phó Bạch.
“Vợ chồng? Chồng cái đầu anh!”
Cô quay người tức giận rời đi.
Về phần Phó Bạch ở sau lưng có đau hay không, vẻ mặt thế nào, ai để ý chứ? Cô gái xinh đẹp chưa bao giờ quay đầu lại nhìn!
Lý Thanh Lê về nhà nhưng chẳng ai để ý, thẳng đến khi vào phòng mình đóng cửa lại, đá giày nằm nhoài lên giường, cảm giác bực bội trong lòng không có chỗ nào trút ra.
Qua một lúc bà Điêu đẩy cửa vào phòng ngồi xuống bên cạnh cô, đẩy hông của cô: “Tiểu Lục, sao vừa về đã nằm rồi, chiều mệt quá hả? Đã nói với con từ sớm rồi, không muốn đi làm thì không đi, các anh trai con ai dám nói gì? Xem mẹ có vả nó không?
Lý Thanh Lê vùi đầu vào chăn, đáp với giọng buồn bực mang theo chút tức giận vô lực: “Con biết rồi!”