Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191. Mẹ Đừng Diễn Nữa

Chương 191. Mẹ đừng diễn nữa Chương 191. Mẹ đừng diễn nữa

Chương 191: Mẹ đừng diễn nữa

Bà Điêu không có ý định đi mà kéo một tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ôi, Tiểu Đỗ mà anh cả họ của con giới thiệu cho con, con cảm thấy thế nào? Dù sao mẹ cũng rất hài lòng. Mỹ Hán lén nói với mẹ trong xưởng có không ít người thích cậu ta, chẳng qua cha mẹ cậu ta ngoài ý muốn qua đời nên có vài người nói lời khó nghe, nhưng con người không ai hoàn hảo, phải không?”

“Con được cha mẹ chiều quen rồi, nhìn tính cách này của con nếu không tìm một người tốt tính vậy sau này làm sao mà sống được? Còn không phải ngày nào cũng cãi nhau? Ánh mắt nhìn người của mẹ cũng không sai được đâu, Tính cách của Tiểu Đỗ đó tốt thật sự đấy, trẻ tuổi đã làm một cán sự rồi, nói ra ngoài không có thể diện hơn tên ở xưởng máy móc nông nghiệp nhà dì cả con hay sao? Có đúng không? Ôi, mẹ đang nói chuyện với con đấy?” Bà Điêu không có được câu trả lời, chọc vào hông Lý Thanh Lê một cái.

Lý Thanh Lê nổi giận đùng đùng trở người ngồi dậy, sắc mặt hơi đỏ, đáp: “Con quan tâm anh ta có tốt hay không làm gì? Con không thích! Con nghĩ kỹ rồi, con không xem mắt nữa cũng không kết hôn! Cả đời này con sống một mình! Đàn ông chó má gì đó đều cút qua một bên đi!”

Bà Điêu còn không biết đứa con gái này của mình sao, bà ta ngồi bên cạnh cô như vậy, thẳng đến khi cô hít thở bình tĩnh lại, mới nói: “Tâm trạng không tốt, là ai chọc con hả?”

Lý Thanh Lê như bị người rút gân, ngồi xuống với vẻ mất hồn mất vía, trên mặt tràn đầy vẻ oan ức: “Con không muốn nói… mẹ, mẹ viết thư nói với cậu cả con đi, bây giờ con không có tâm trạng tìm đối tượng.”

Bà Điêu đảo mắt một vòng, sau đó bắt đầu đau lòng lau nước mắt: “Quả nhiên là câu nói đó, con lớn rồi không nghe mẹ, Tiểu Lục đã bắt đầu xa cách mẹ rồi, cả đời này mẹ sống còn có ý nghĩa gì nữa? Hu hu hu…”

Lý Thanh Lê lộ ra nụ cười yếu ớt: “Mẹ, mẹ đừng diễn nữa, ngay cả khóe mắt mẹ còn không ướt kìa.”

Bà Điêu buông tay xuống, tức giận trừng mắt nhìn đứa con gái bất hiếu: “Mẹ kiềm chế đấy chứ, mẹ thật sự khóc rồi sợ con không tiếp nổi thôi!”

Lý Thanh Lê ngửa người nằm xuống: “Mẹ, mẹ ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh một mình…”

Bà Điêu thấp thỏm trong lòng, cục thịt của mình rớt xuống mình biết, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng mất hồn mất vía như vậy, cho dù là phát hiện ra tên tiểu súc sinh Vương Húc Đông lừa mình cũng chưa từng khó chịu như thế, bà Điêu biết lần này con gái mình thật sự có hơi đau lòng rồi. Lúc này còn nhắc đến Đỗ Văn Thanh nữa cũng chỉ uổng phí, nói thêm thậm chí còn phản tác dụng, cho nên cũng không nhắc nữa, an ủi vài câu rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Về phần chuyện gửi thư cho Điêu Nghi Xuân, bà ta không để trong lòng, con còn trẻ không hiểu chuyện, bọn họ làm người lớn không thể mặc kệ.

Tâm trạng của Lý Thanh Lê không tốt cho lắm, buổi tối cơm cũng chẳng buồn ăn, tắm qua cho xong rồi lên giường nằm, nhưng lăn lộn rất lâu cũng không ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt cô sẽ nghĩ đến chiều nay, Phó Bạch cười như gió xuân, nói với cô có thể thử với Đỗ Văn Thanh.

Thử cái rắm ấy!

Thật con mẹ nó thiếu đòn! Đá anh một cước đúng là quá nhẹ, cô nên đá liên hoàn cước, trực tiếp đá nát đầu chó của Phó Bạch!

Về phần tại sao cô lại tức giận, đến nước này rồi còn cần nói nữa sao? Cô nhìn trúng thứ khốn nạn Phó Bạch này rồi!

Bằng không tại sao điều kiện của Đỗ Văn Thanh tốt như vậy, tính cách còn tốt như thế, cô vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với người ta? Sau khi xem mắt kết thúc còn đặc biệt chạy tới nói với Phó Bạch… đầu óc cô quả thật hỏng rồi!

Hôm nay cuối cùng cô cũng phát hiện ra và thừa nhận tâm ý của mình, cũng chính hôm nay bị người mình thích trá hình từ chối…

Kiếp trước rốt cuộc cô đã làm chuyện thương thiên hại lý gì? Trong tiểu thuyết là cực phẩm, là nhân vật phản diện, không sống được đến ba mươi năm đã chết, bây giờ cho dù cô có cải thiện bản thân, nhưng con đường tình cảm vẫn trắc trở như vậy, không chỉ có tên cặn bã Vương Húc Đông mà còn có tên đàn ông chó má Phó Bạch nữa…

Hu hu hu… cô ngoại trừ có một túi da xinh đẹp người người ngưỡng mộ ra, còn có gì là tốt nữa?

Nếu như ông trời cho cô cơ hội lựa chọn lại, cô thà rằng… bỏ đi, vẫn lấy túi da đi, cái thứ như đàn ông, chó cũng chẳng cần!

Bình Luận (0)
Comment