Chương 192: Phiếu kẹo
Đợi đến khi Lý Nhị Nha ăn cơm xong, tắm xong lên giường, đôi mắt của Lý Thanh Lê vẫn trừng thật to, Lý Nhị Nha chần chừ bên bàn ba ngăn kéo một lúc, lấy đồ ra cúi đầu đi về phía Lý Thanh Lê.
“Cô út, hôm… hôm nay cháu nhặt được một phiếu kẹo, của cô út ạ?”
Lý Thanh Lê đổi tư thế nằm, có hơi vô lực bảo: “Cho mẹ cháu đi, cô không cần.”
Lý Nhị Nha đứng sau lưng cô, tay chân luống cuống một lúc, rồi buông tay với vẻ cứng ngắc: “Vâng…”
Cô bé đợi một lúc, thấy Lý Thanh Lê hoàn toàn không có ý quay người, mới mở đèn pin từ từ bò lên giường, sau khi ngồi xuống, cô bé mím môi, nói một câu chẳng ăn nhập gì: Cô út, ngày mai cháu có thể về ngủ với cha mẹ được không, mẹ cháu mang thai em trai vất vả, cháu còn có thể chăm sóc mẹ.”
Trong bóng tối truyền tới một tiếng không có cảm tình gì của Lý Thanh Lê: “Ừm.”
Lý Nhị Nha thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn nằm xuống.
Lý Thanh Lê cũng không biết tối qua mình ngủ lúc nào, sáng dậy chỉ cảm thấy bụng sắp đói đến héo mòn, trên bàn cơm ăn liền hai bát cơm và một chén cháo bí đỏ, xong lại nằm lên ghế trúc xoa bụng với vẻ mặt thỏa mãn.
Về phần các loại chuyện tối qua, không vui thì không nghĩ nữa, đời người ngắn ngủi, hà tất phải tự tìm phiền não cho mình? Đủ loại nhu cầu ham muốn của con người như tiền, quyền, nhà, phiếu, chức vị, vẻ đẹp… có mấy người có thể được nếm thử hết?
Cô vẫn không biết mình có thể sống được bao lâu, vui vẻ một ngày thì lời một ngày, buồn một ngày thì thiệt một ngày, không cần thiết, vui vẻ là được.
Phó Bạch gì đó, tên đàn ông mù mắt, lăn qua một bên đi!
Vì thế nhà họ Lý kinh ngạc phát hiện ra, tối qua con gái/ em gái/ cô út còn nổi nóng của mình ngày hôm sau đã như một người không có việc gì, tinh thần phấn chấn, còn một hơi ăn hết ba bát to, nào có giống như tâm trạng không tốt?
Một điểm mà người nhà họ Lý phục con gái/ em gái/ cô út nhà mình nhất chính là tim lớn, người bình thường không thể đạt đến được cảnh giới này của cô.
Lý Thanh Lê nói không giận là không giận, buổi sáng đi làm nghe nói ngày mai sẽ chia lương thực mùa thu, tâm trạng lại càng tốt hơn, buổi chiều nghe bà Điêu nói lá thông trên núi tới mùa, cô không hề do dự xin nghỉ nửa ngày, gánh sọt và bừa cào lên núi cào lá thông.
Đợt này không có mưa, lá thông trên núi đều đã vàng úa rơi xuống, cào về nhóm bếp vô cùng bén, tốt hơn mấy thứ như rơm rạ nhiều, đợt này Lý Thanh Lê cũng là chủ lực nhóm lò nên không thể chối từ việc cào về lá thông này.
Người có cùng suy nghĩ với bà Điêu cũng không ít, cho nên lá thông trên mấy ngọn núi gần đây đều bị cào sạch cả rồi, Lý Thanh Lê không muốn tay không trở về cho nên đi lên ngọn núi xa hơn một chút, thuận tiện còn có thể tìm được ít nấm trong bụi cỏ, mang về làm canh trứng gà và nấm, rắc thêm ít hành lá, tự thêm món cho mình rồi húp sạch…
Cơ thể Lý Thanh Lê ở đấy cào lá thông nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến đồ ăn, làm việc như vậy gần như không cảm thấy mệt vì quên mất rồi.
Cô cào từ đầu núi này đến đầu núi kia, bất tri bất giác đã đầy hai sọt trúc, thấy thời gian còn sớm, cô dứt khoát mang bừa cào đi tìm nấm ở gần đây, tìm một lúc cô bị hai bàn tay to im hơi lặng tiếng bịt miệng.
Núi rừng hoang vu, khi cô tới ngoại trừ tiếng thông reo vi vu nào còn tiếng gì khác, đột nhiên bị người bịt miệng, cô sợ hãi tim đập thình thịch, không hề nghĩ ngợi mà giãy loạn.
“Ưm ưm…”
“Đừng kêu, là anh em đây!” Một giọng nam quen thuộc nhỏ tiếng vang lên bên tai cô.
Lý Thanh Lê quay đầu nhìn qua, vừa vặn đối diện với tầm nhìn của Lý Thành Dương.
Cùng lúc Lý Thành Dương buông tay ra, dựng ngón trỏ đặt bên môi, nói một cách vô cùng cẩn thận: “Nhỏ tiếng chút, Lương Lỗi đang trốn gần đây, em dọa người chạy mất rồi xem anh xử lý em thế nào!”
Lý Thanh Lê vội vàng mím môi xua tay, ý bảo mình biết rồi.
Lý Thành Dương không có thời gian để ý đến cô, vung tay một cái, bảy tám người từ trong bụi cỏ xung quanh đột nhiên nhảy ra, đối diện ánh mắt với Lý Thành Dương rồi tiếp tục tiến lên.