Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 193 - Chương 193. Chỉ Có Cô Vẫn Luôn Lương Thiện Như Vậy

Chương 193. Chỉ có cô vẫn luôn lương thiện như vậy Chương 193. Chỉ có cô vẫn luôn lương thiện như vậy

Chương 193: Chỉ có cô vẫn luôn lương thiện như vậy

Trò hay này Lý Thanh Lê làm sao có thể bỏ qua? Cô rón ra rón rén đi theo sao, Lý Thành Dương thấy động tác của cô cẩn thận dè chừng, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô một cái cũng không có thời gian đối phó với cô.

Một đám người Lý Thành Dương lần theo dấu hiệu trên đường, cuối cùng tới một khe rãnh bên sườn núi, Lý Thành Dương kêu Lý Thanh Lê dừng bước, những người khác thì lại nhẹ nhàng từ từ mò xuống.

Lý Thanh Lê trốn sau bụi cỏ, xuyên qua khe hở của bụi cỏ nhìn xuống, bên dưới là tiếng trò chuyện của một nam một nữa truyền ra.

“Trời ơi! Lương Lỗi, mấy ngày nay cậu sống trong sơn động nhỏ này sao? Không có đồ ăn không có nước sạch không có môi trường an toàn, cậu làm sao sống qua được?”

Giọng nói của người đàn ông lại có hơi nghẹn ngào: “Tiểu Nhân… bọn họ đều cho rằng tôi là người xấu, chỉ có cô… lúc này còn bằng lòng tin tôi, bằng lòng giúp tôi. Tôi biết, chỉ có cô vẫn luôn lương thiện như vậy, sẽ kêu oan cho người khác, sẽ đứng ở góc độ của người khác để nghĩ. Cô là cô gái lương thiện nhất mà tôi từng gặp, cảm ơn cô… thật đấy.”

“Ôi, quả phụ Vương là tự mình trượt chân ngã xuống sông, Đường Nhã không nghe cậu giải thích đã sợ hãi tự mình nhảy xuống núi, cái này có thể trách cậu được sao? Chỉ là vận mệnh trêu người mà thôi, cậu cũng không muốn mà, hơn nữa cậu cũng bị liên lụy thành ra thế này rồi, không có thư giới thiệu kiểu gì cũng không đi được, sau này nên làm thế nào?”

“Tiểu Nhân, cảm ơn cô lúc nào cũng nghĩ cho tôi, tôi nghĩ rồi, bây giờ tôi không thể lộ diện được, có khả năng chỉ có dùng thư giới thiệu của người khác, trước về thành phố tìm cha mẹ tôi, bằng không sớm muộn gì tôi không phải chết đói thì cũng chết vì bệnh, môi trường trong núi thật sự quá kém… ai ở đó?”

“Đừng nhúc nhích! Cậu đã bị bao vây rồi, hôm nay chạy không thoát được đâu!” Giọng của Lý Thành Dương vô tình.

Lý Thanh Lê kích động lao như bay ra khỏi bụi cỏ, cô nhìn từ trên cao xuống tình hình bên dưới không sót thứ gì, sau đó cô nhìn thấy đám người Lý Thành Dương nhanh chóng bao vây Lương Lỗi, Lương Lỗi kéo Tô Nhân chắn trước người mình, trong tay anh ta cầm mảnh sứ vỡ kề lên cổ cô ta, giọng nói tràn đầy vẻ không cam lòng và oán độc.

“Tô Nhân, con ả tiện nhân nhà mày, uổng công tao tin mày như vậy, vậy mà mày lại bán đứng tao?”

Tô Nhân chắc hẳn cũng bị dọa sợ, vậy mà lại không nói được câu nào.

Ánh mắt của Lý Thành Dương kiên nghị, khí thế bức người: “Lương Lỗi, cậu không cần trút cơn giận lên người đồng chí Tô Nhân, chỉ sợ cô ấy cũng giống như cậu, bây giờ mới biết có nhiều người như vậy đi theo mình, là tôi coi cô ấy làm mồi nhử, xin lỗi, đồng chí Tô Nhân.”

“Lương Lỗi, chuyện đã đến nước này cậu chỉ có nước bị bắt lại thôi, thả đồng chí Tô Nhân ra cậu còn có cơ hội giải thích ở cơ quan chính phủ huyện, còn nếu như cậu hại đồng chí Tô Nhân ngay trước mặt nhiều người như vậy còn là một người thật lòng giúp cậu, vậy cậu vừa hại người duy nhất quan tâm mình và sự thật cậu phạm tội cũng như ván đã đóng thuyền! Cả đời này của cậu phải trải qua nông trường thôi.”

Lương Lỗi nhìn Tô Nhân đã sắp không thở nổi trong lòng mình với vẻ nghi ngờ và thấp thỏm: “Tiểu Nhân, tôi…”

Cơ thể Tô Nhân run lên, giọng nói cũng run rẩy: “Đừng gọi tôi là Tiểu Nhân, tôi mù mắt, còn tưởng… hu hu hu…”

Hai bên giằng co một lúc, cuối cùng Lương Lỗi cũng cúi đầu, buông tay cầm mảnh sứ vỡ ra, những người khác cùng lao lên.

Cùng lúc đó Tô Nhân lảo đảo tiến lên, đi được nửa chừng đột nhiên phản ứng lại, tăng tốc độ như chạy trốn nhưng hai chân mềm nhũn, vậy mà lại trượt ngã cái oạch xuống đất, lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn khó nhịn.

Khi Lý Thanh Lê từ trên trượt xuống chạy qua, Lương Lỗi đã bị mọi người hoàn toàn khống chế, mà Tô Nhân cũng đang được Lý Thành Dương cõng.

Lý Thanh Lê và Tô Nhân đối diện tầm mắt, ánh mắt của đôi bên hoàn toàn khác nhau, Lý Thanh Lê là quan sát, là hiểu rõ, là chế nhạo, còn Tô Nhân thì lại là kinh hãi sau đó trốn tránh.

Lý Thanh Lê hỏi với vẻ cười như không cười: “Đồng chí Tô Nhân, sao cô lại cúi đầu không dám nhìn tôi? Là chột dạ sao?”

Tô Nhân nổi giận nâng mắt lên nhìn, đôi mắt lập tức đỏ hoe, đáp với vẻ oan ức: “Chân tôi đau được chưa? Tôi với cô không quen, tại sao cô lại ác ý với tôi như vậy”

Bình Luận (0)
Comment