Chương 194: Chân cô ta trùng hợp ngã như vậy sao
Lý Thành Dương trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê, trong mắt là vẻ cảnh cáo, thấy Lương Lỗi bị người áp giải đi xa, anh ta mới lạnh mặt bảo: “Lần này có thể bắt được Lương Lỗi cũng may là nhờ có đồng chí Tô Nhân, là cô ấy phát hiện ra tung tích của Lương Lỗi, hơn nữa bất chấp sự an nguy của bản thân, dấn thân vào nguy hiểm làm trung gian với Lương Lỗi lâu như vậy, có được sự tin tưởng của cậu ta, mới giúp bọn anh một lần bắt được Lương Lỗi, cũng là loại bỏ một người xấu cho nhân dân. Cô ấy vì nghĩa quên mình, là anh hùng của đại đội chúng ta mà em còn nói mát như vậy được sao? Em quá không hiểu chuyện!”
Nói xong, anh ta cõng Tô Nhân đi ngang qua người cô, chỉ để lại một cơn gió.
Lý Thanh Lê quay người nhìn bóng lưng đi xa của hai người, đột nhiên hừ lạnh một tiếng nặng nề.
Trước đó cô còn tự hỏi ấn tượng của anh năm về Tô Nhân cũng không tốt, sao chớp mắt cái đã khen người ta là đồng chí tốt? Náo loạn nửa ngày là hành động bất chấp an nguy của bản thân “vì nghĩa quên mình” của Tô Nhân khiến anh năm của cô thay đổi cái nhìn? Anh năm của cô từng làm lính, là người có tinh thần trọng nghĩa nhất, hành động này của Tô Nhân không phải là vừa vặn hay sao?
Nghĩ thử xem, một cô gái có cái eo thon thả mảnh khảnh, lớn lên dịu dàng yếu ớt, vậy mà lại bất chấp an nguy của bản thân làm trung gian với người xấu lâu như vậy, hành động này không khác gì bảo hổ lột da đi? Lá gan này quả thật không nhỏ, hành vi cũng quả thật đáng để khâm phục, anh năm cô nhìn người ta với cặp mặt khác xưa cũng là chuyện thường tình.
Nhưng, chân cô ta trùng hợp ngã như vậy sao?
Lý Thành Dương vốn cho rằng dựa theo tính cách của em gái mình, bị anh ta nói như vậy một trận chắc chắn sẽ hờn dỗi không để ý đến anh ta, ai ngờ đi được nửa đường, vậy mà em gái anh ta lại gánh hai sọt lá thông lên lưng, cũng không nói gì cả, chỉ trừng đôi mắt đen láy như vậy với vẻ cười như không cười, nhìn chằm chằm vào anh ta và Tô Nhân một cách khá hứng thú.
Lần này không chỉ Tô Nhân mà ngay cả Lý Thành Dương chưa từng chịu thua Lý Thanh Lê cũng bị nhìn đến nổi da gà, vì trước đây em gái anh ta lòng dạ đơn giản, nghĩ gì đều viết hết lên mặt, nhưng lần này anh ta thật sự không nhìn ra được trong đầu em gái mình rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nhưng dù sao Lý Thành Dương cũng là người quen thấy sóng gió, tuy rằng trong lòng nghi ngờ vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn thong thả ung dung như cũ, mặc cho Lý Thanh Lê quan sát thế nào, anh ta vẫn nhìn không chớp mắt đi đường của mình.
Dọc theo đường đi ba người duy trì bầu không khí kỳ quái này, một đường im lặng xuống núi, thẳng đến cổng ký túc xá thanh niên trí thức.
Lý Thanh Lê thấy Lý Thành Dương cõng Tô Nhân vào sân, không hề nghĩ ngợi mà hạ đòn gánh trên vai, đi đường mang theo gió chạy bước nhỏ bám theo.
Cô còn chưa bước vào đã nghe thấy trong giọng nói của Lý Thành Dương mang theo ý cười rõ ràng, hỏi: “Buổi chiều không đi làm sao?”
Lý Thanh Lê tiến vào chỉ thấy Đường Nhã dựa lưng lên vách tường ngồi gập chân trên giường, trên đùi đặt một quyển sách, cô ta nâng gương mặt trái xoan trắng nõn đối diện với Lý Thành Dương, đáp: “Một thanh niên trí thức nhỏ như tôi nào có bận rộn chính vụ như chủ nhiệm Lý?”
Lý Thanh Lê nhìn ra được rõ ràng Đường Nhã nhìn không rời mắt vào một loạt động tác đặt Tô Nhân xuống cái ghế trước bàn ba ngăn kéo này của anh năm.
Cô lập tức ngửi ra được vài phần ý tứ khác hẳn với ngày trước, cũng không vội mà dứt khoát chắp hai tay sau lưng dựa lên cửa, nhìn màn diễn của ba người bọn họ với vẻ hứng thú.
Tô Nhân quay lưng với cửa nên Lý Thanh Lê không nhìn được vẻ mặt của cô ta, chỉ nghe thấy cô ta “ui da” một tiếng yếu ớt.
Lý Thành Dương lập tức chuyển tầm mắt qua, hỏi: “Đau chân sao? Hay là tôi gọi người đưa cô đi tới phòng y tế trên trấn?”
“Chút đau này không sao, em nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi, nhưng mấy ngày này hành động bất tiện, chỉ sợ còn phải phiền anh…”
Lý Thành Dương lại quay đầu nói với Đường Nhã: “Tiểu Nhã, hôm nay để bắt được Lương Lỗi mà chân của Tô Nhân đã bị trật. Dù sao tôi cũng là đồng chí nam nên không tiện, em có thể thay tôi chăm sóc cô ấy vài ngày không?”
Một người là Tiểu Nhã, một người là Tô Nhân, khoảng cách thân cận và xa cách lập tức xuất hiện!
Lý Thanh Lê lập tức có tinh thần, lẽ nào cô đoán lầm, người mà anh năm cô thích cũng không phải Tô Nhân mà là Đường Nhã? Tối đó anh năm nói lời dễ nghe về Tô Nhân hoàn toàn là vì Tô Nhân dấn thân vào nguy hiểm giúp anh ta bắt Lương Lỗi.
Nếu thật là như vậy thì cũng tốt quá rồi, Lý Thanh Lê quả thật không nhịn được bắt đầu hân hoan nhảy múa!