Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195. Em Có Một Chuyện Rất Quan Trọng Muốn Nói Với Anh

Chương 195. Em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh Chương 195. Em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh

Chương 195: Em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh

Chỉ cần chị năm của mình không phải Tô Nhân, ai khác cũng được hết, chỉ cần anh năm thích là được.

Trong lúc Lý Thanh Lê nhảy nhót chỉ nghe thấy Đường Nhã duỗi thẳng chân, miễn cưỡng đáp: “Nể mặt anh, được rồi, nhớ kỹ anh lại nợ tôi một nhân tình.”

Lý Thanh Lê nghe thấy trong giọng nói của anh năm mang theo ý cười, trong tiếng nói chuyện không pha lẫn chút cứng rắn như khi đối xử với mình, mà có một vẻ dịu dàng đến cả bản thân anh ta cũng không phát hiện ra.

“Nhớ hết rồi, tôi đảm bảo sẽ trả cả vốn lẫn lời cho em.”

Lý Thanh Lê nghĩ cũng biết tại sao anh năm mình lại thỉnh cầu Đường Nhã chăm sóc Tô Nhân, anh ta nói như vậy một là để bày tỏ thái độ với Đường Nhã, chứng minh mình không có suy nghĩ gì với Tô Nhân, mà lần này nợ nhân tình vậy lần sau anh ta không phải đã có lý do tìm Đường Nhã rồi sao? Hai là, anh ta cũng biến tướng nói cho Tô Nhân biết anh ta cũng không có suy nghĩ dư thừa gì với cô ta, chỉ là tình cảm giữa các đồng chí, một công đôi việc mà thôi.

Quả nhiên anh năm rất tinh anh.

Ngay sau đó, Lý Thanh Lê nghe thấy Tô Nhân đáp với vẻ hơi thất vọng: “Anh Thành Dương, không cần rắc rối như vậy, có chuyện chị Tĩnh Vân sẽ giúp em.”

Lý Thành Dương hình như hoàn toàn không phát hiện ra sóng ngầm giữa hai cô gái, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ thân thiết đối với đồng chí: “Vậy cũng được, có chuyện cứ tìm anh ba họ của tôi, lần này cô đã giải quyết được một phiền phức lớn như vậy cho anh ấy, là chuyện nên làm.”

Tô Nhân trực tiếp im lặng.

Lý Thanh Lê suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, tính cách thối này của anh năm khi đối diện với mình, cô chỉ cảm thấy vô cùng oan ức, nhưng khi anh ta chơi chiêu này đối phó với Tô Nhân, cô lại cảm thấy sảng khoái, còn thấy thoải mái hơn tự mình đích thân lên sân, nguyên nhân không gì khác, là vì anh năm chính là người mà Tô Nhân thích, lực ra sát chiêu lập tức tăng gấp đôi, không phải sao?

Trò hay cũng xem xong rồi, Lý Thanh Lê ngâm nga giai điệu bước chân nhẹ nhàng ra khỏi sân thanh niên trí thức, sau đó cô nhìn thấy Phó Bạch đứng bên giỏ trúc.

Anh chắc hẳn vừa mới tan lớp về, sách giáo khoa kẹp giữa eo và cánh tay, trên tay còn ít bụi phấn sót lại, môi anh hơi khô nứt, dưới mắt còn đen hơn hôm qua, bộ dáng không có tinh thần cho lắm.

Nhưng ngay khi anh nhìn về phía Lý Thanh Lê, đôi mắt phượng xinh đẹp lại không hề có lực tấn công gì cả, chỉ có ý cười sáng ngời.

“Tôi tan lớp về cũng không có việc gì, giúp em gánh về nhé? Đợi tôi vào phòng cất sách đã.” Mở miệng giọng nói lại hơi khàn.

“Giọng anh…” Lý Thanh Lê lập tức rụt tay về, lầu bầu vài câu với vẻ ảo não, rồi lại nâng mắt lên mang theo sát khí.

“Anh quản tốt bản thân mình đi!” Cô đi lướt qua người anh, cầm đòn gánh lên định khom người thì trên cánh tay có thêm một đôi tay không hề tinh tế ưa nhìn gì.

“Lê Tử?” Phó Bạch thấy Lý Thanh Lê nhìn lại đây, đôi mày nhíu chặt nhanh chóng giãn ra, vẻ mặt nghi ngờ: “Tôi có chỗ nào đắc tội sao? Hôm qua em đá tôi, tôi cũng chưa giận em.”

Lý Thanh Lê giả cười: “Vậy thật sự cảm ơn anh nhé, đồng chí Phó Bạch.”

Vẻ mặt của Phó Bạch hơi cứng ngắc, hàng mi dài rũ xuống hơi run lên: “Chúng ta còn là bạn bè không?”

Lý Thanh Lê hừ lạnh một tiếng: “Em giống người thiếu bạn lắm sao? Giữa anh với em chỉ có một loại quan hệ, tự anh suy nghĩ đi!”

Anh không theo em còn muốn làm bạn với em để tiếp tục thèm khát em sao? Đây là chuyện người làm sao?

Cô không ở lại nữa mà gánh đòn gánh hùng hổ bước ra với khí thế như gánh hỏa tiễn trên vai, vô cùng khí phách!

Buổi tối cả gia đình vây quanh bàn vuông ăn cơm, chủ đề chính mà cả nhà nói chuyện chỉ có một, đó là ngày mai sẽ chia lương thực mùa thu!

Năm nay Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha chính thức đi làm, hai tháng gần đây Lý Thanh Lê cũng cần mẫn hơn, năm nay hoa màu thu hoạch được cũng không tệ, xem chừng lương thực có thể chia được trong năm nay chỉ nhiều chứ không có ít! Mọi người làm sao có thể không vui được?

Ăn cơm tối náo nhiệt xong, Lý Thành Dương còn định ra ngoài tìm Lý Thành Năng bàn bạc công việc nhưng lại bị Lý Thanh Lê chặn đường.

“Anh năm, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”

Lý Thành Dương thấy em gái mình hiếm khi nghiêm túc như thế, cũng biết em gái khó chơi nên chỉ có thể đồng ý, mở cửa phòng mình thắp đèn dầu lên, ngồi xuống cái ghế, đặt khuỷu tay lên bàn.

“Em nói đi.”

Vì thế Lý Thành Dương đã nghe em gái mình liên tục kể một câu chuyện còn hoang đường hơn chuyện ma gấp trăm lần.

Bình Luận (0)
Comment