Chương 196: Anh không tin
Lý Thanh Lê nói xong trong phòng rơi vào im lặng, Lý Thành Dương cũng không hỏi cô mà chìm vào trong suy tư.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Lý Thanh Lê ngồi đến mức chân đã hơi tê rồi, cuối cùng Lý Thành Dương cùng cũng mở miệng, chỉ có ba chữ.
“Anh không tin!”
Lý Thanh Lê: “…” Thật sự chẳng bất ngờ tí nào.
Lý Thành Dương có suy nghĩ của mình, dựa theo lời em gái nói bọn họ chỉ là nhân vật trong một quyển tiểu thuyết, anh ta và Tô Nhân là nam nữ chính trong quyển tiểu thuyết đó, bọn họ sẽ yêu nhau, nắm tay nhau đi qua một đời, thông qua đôi tay của mình trải qua cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp.
Nhưng cùng lúc đó cha mẹ, anh chị em, cháu trai cháu gái của anh ta lại không có mấy người có kết cục tốt vì bọn họ quá cực phẩm, vẫn luôn kéo chân mình, thậm chí còn có tiết mục anh em trai, anh em gái bất hòa, cả gia đình bọn họ cuối cùng sẽ sụp đổ, đi về hướng đoạn tuyệt.
Lý Thành Dương nghĩ rất lâu, thân là một quyển tiểu thuyết có thể giải thích được về mặt logic cốt truyện, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mặt logic mà thôi, trên thực tế chẳng hợp lý tí mẹ nào cả! Đầu tiên, bọn họ là nhân vật trong một quyển tiểu thuyết? Hoang đường! Sau đó Tô Nhân là người sống lại, biết hướng đi của một đời này? Hoang đường! Cha mẹ, anh chị em, cháu trai cháu gái của anh ta toàn là cực phẩm… Trước đó có dấu hiệu này nhưng không phải bây giờ càng ngày càng tốt rồi sao? Cho nên cũng hoang đường nốt!
Anh chị em bọn họ bất hòa, thấy chết không cứu? Nếu như không phải hận thù giết cha cướp vợ, Lý Thành Dương anh ta tự hỏi cho dù có thù hận cỡ nào cũng không thể trơ mắt nhìn anh em nghèo túng chán nản, nhìn em gái mình bệnh chết mà không cứu, vậy anh ta còn là con người sao? Đây không chỉ là hoang đường mà quả thật chính là sỉ nhục nhân cách của anh ta!
Cho nên anh ta không tin!
Anh ta không những không tin, mà anh ta thậm chí còn nghi ngờ có phải em gái mình xuất hiện suy tưởng rồi không?
Lý Thanh Lê thấy ánh mắt của anh ta lúc sáng lúc tối, rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiêu hóa được, cũng không có cách nào tin vào chuyện xưa này, cô mới chống gối đứng dậy.
“Anh, anh không cần nhìn em bằng ánh mắt này, đầu óc em không có vấn đề. Em nói với anh những thứ này không có ý gì khác, chỉ là muốn cho anh biết sự thật mà em biết, về phần anh có tin hay không là chuyện của bản thân anh, dù sao thời gian lâu rồi, anh sẽ biết là thật hay giả ngay.”
Cô hiểu tính cách của anh năm, chỉ là với tính cách này, nếu cô nói quá nhiều ngược lại anh ta sẽ càng không tin hơn, nói ít anh ta còn có khả năng nghi ngờ trong lòng.
Cô hoàn toàn không dự định nhúng tay vào chuyện của anh năm và Tô Nhân, nhưng Tô Nhân công khai tính kế anh năm mình như vậy, cố tình ngã rồi tỏ ra đáng thương, từ đó tạo ra cơ hội ở chung với anh năm? Mình thân là em gái ruột, làm sao có thể mặc cho người khác chơi tâm nhãn với anh ruột của mình được?
Hơn nữa, rõ ràng anh năm thích Đường Nhã, Tô Nhân chen một chân vào trong là thế nào? Tô Nhân có ký ức của kiếp trước không sai, nhưng thế giới này ngoại trừ cô ta ra, tất cả những người khác đều sống ở hiện tại, thế giới này cũng không phải thứ tồn tại trong ký ức của cô ta!
Bây giờ cô đã nghĩ thông rồi, cô mơ thấy một quyển sách cũng không phải chuyện gì không thể cho người biết, không bằng trực tiếp nói với anh năm, Tô Nhân có ký ức của kiếp trước, bây giờ anh năm cũng biết mạch chuyện xưa rồi, cái này mới gọi là công bằng! Từ nay về sau anh năm thích ai hơn ai, đều là sự lựa chọn trong lòng anh ta, mà không phải toàn bộ cuộc đời đều bị người vạch sẵn kế hoạch, như thể chỉ là một con rối có dây vậy.
Lý Thanh Lê không nhiều lời mà trực tiếp ra khỏi phòng, để lại cho anh năm của cô thời gian một mình suy nghĩ.
Sáng ngày hôm sau vừa mới tờ mờ sáng, trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi đẹp, tại văn phòng đại đội có gần trăm người, trong ngoài chen nhau chật như nêm cối, hiện trường rất náo nhiệt.
Vốn dĩ Lý Thanh Lê cũng không muốn tới, nhưng cô nghĩ đến trong lương thực của Vương Húc Đông còn có năm mươi cân thuộc về mình nên cô lập tức đi thẳng tới đây.