Chương 197: Ai đổi đứa đó ngu
Khi cô tới chia lương thực đã được hơn nửa, thấy ở chính giữa đám người là mấy người đội trưởng, phó đội trưởng, kế toán, Phó Bạch của đội sản xuất đều đang bận việc, mà lương thực mùa thu hôm nay chia vẫn giống như ngày trước, ngô, gạo, đậu tương, khoai lang… cái gì cũng có một ít, chỉ là lương thực tinh không nhiều.
Lý Thanh Lê đứng xếp hàng trong đám người, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Phó Bạch trong đám người đằng trước, hôm nay anh vẫn không có tinh thần cho lắm như cũ, nhưng dáng người của anh cao lớn thẳng tắp, lớn lên cũng quá xuất chúng, ở trong đám người chắc chắn là sự tồn tại hạc trong bầy gà, cô muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua được.
Trong lòng Lý Thanh Lê chửi bới mình, Châu Thư Đào nói thật không sai, hóa ra mình thật sự còn thích nhìn mặt hơn cả cô ta, cô cưỡng chế mình dời tầm mắt nhìn về phía khác, không quan tâm mỗi một hành động của Phó Bạch nữa, thiên nhân giao chiến, trước đó còn đột nhiên cãi nhau nữa chứ.
“Phó Bạch, cậu có ý gì hả? Thanh niên trí thức các cậu qua đây chia lương thực của chúng tôi cũng thôi đi? Vậy mà cậu còn dám trộm khấu trừ lương thực của xã viên chúng tôi, có thiên lý hay không? Đại đội trưởng, chúng ta mới là người cùng đội sản xuất, cậu cũng phải làm chủ cho tôi!”
Lý Thanh Lê nhón chân nhìn đằng trước, chỉ thấy cha của Triệu Nghênh Xuân là Triệu Ma Tử kéo anh ba họ của cô là Lý Thành Năng, tức giận bất bình lên án.
Lý Thanh Lê muốn duy trì tâm tĩnh như nước nhưng vẫn không nhịn được mà hơi sốt ruột, bình thường phần lớn các xã viên đại đội cũng không có bất cứ ác ý gì với thanh niên trí thức, nhưng thật sự đến khi xung đột lợi ích, thân phận thanh niên trí thức này lại có hơi lúng túng. Bây giờ Triệu Ma Tử nói Phó Bạch khấu trừ lương thực của ông ta, lương thực chính là thứ mà toàn bộ xã viên coi trọng nhất, Triệu Ma Tử lại là người của đội sản xuất này, chuyện này thật sự đã giẫm lên giới hạn nhạy cảm đó của các xã viên.
Cô nhìn chằm chằm về phía trước, lại vô tình đối diện ánh mắt nhìn tới của Phó Bạch, con ngươi hơi đen của đối phương nhìn thẳng vào cô như vậy, không nhìn ra được một chút cảm xúc nào, lại giống như xoáy nước cắn nuốt lực chú ý của Lý Thanh Lê.
Tiếng nói chuyện xung quanh kéo suy nghĩ của cô về, chỉ thấy anh ba họ của cô nghiêm túc đáp: “Triệu Ma Tử, tôi đã nhìn bản kê khai chia lương thực của đại đội, cũng đã ký tên, nhà ông kiếm được bao nhiêu công điểm, nên được chia bao nhiêu lương thực tôi đều biết rõ, ông có vấn đề có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ tính toán rõ ràng cho ông, có được không?”
Triệu Ma Tử dường như có hơi chột dạ, không dám đối diện với Lý Thành Năng mà đi qua một bên tiếp tục đựng lương thực của mình.
Thời gian chưa qua một lúc, giọng nói của Triệu Ma Tử đột nhiên lớn lên, bắt đầu ồn ào trong đám người: “Đại đội trưởng, hôm nay người của đại đội chúng ta đều ở đây hết, tôi có một chuyện cần phải phản hồi với cậu.”
Lý Thành Năng liếc mắt nhìn ông ta: “Phản hồi gì?”
Ngón tay của Triệu Ma Tử giống như một cái đinh ghim chặt về phía Phó Bạch: “Chính là tên Phó Bạch này, thành phần gia đình vô cùng không tốt, tôi không muốn người như vậy làm giáo viên cho con trai tôi, dạy hư con trai tôi thì phải làm sao? Đại đội trưởng, thân là phụ huynh học sinh, tôi mạnh mẽ yêu cầu đổi Phó Bạch này thay một giáo viên mới lên!”
Sắc mặt của Lý Thành Năng u ám.
Lý Thanh Lê nghe thấy Triệu Ma Tử nói chuyện mà tức giận, cô xắn tay áo đứng ra trước, giơ một bàn tay lên, gân cổ nói: “Anh ba, Phó Bạch không làm thì em làm! Em đã từng học cấp ba, dạy mấy học sinh cấp một bọn họ chắc hẳn vấn đề không lớn, dù sao học sinh không nghe lời thì đánh thôi, không chăm chú nghe giảng, đánh! Không học được, đánh! Bài tập về nhà không làm cũng đánh… đánh nhiều rồi sẽ tốt lên, em cảm thấy em có thể đảm nhiệm!”
Lý Thanh Lê mới nói xong lời này, còn chưa đợi Lý Thành Năng đáp lời, người phía sau đã nhao nhao đẩy cô qua một bên.
“Đại đội trưởng, tuyệt đối đừng nghe Triệu Ma Tử nói lung tung, ông ta muốn đổi thì tự ông ta đi mà đổi, dù sao tôi vẫn muốn thầy Phó dạy con trai tôi, con trai tôi nói thầy Phó bác học thông thái gì đó, dù sao cũng chính là trí thức cao, con trai tôi có thể học được nhiều thứ từ thầy Phó hơn, ai đổi đứa đó ngu!”
“Nhà tôi cũng không đổi, Đại Lệ nhà tôi nói thầy Phó chưa bao giờ tùy tiện đánh người, cho tới bây giờ vừa nói lý vừa thấu tình đạt lý, Đại Lệ nhà tôi thích học với cậu ấy, trước đây một chữ còn không nhìn vào…”
Lý Thanh Lê: Thím, thím nói thì nói, còn liếc xéo nhìn cháu làm gì?