Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 198 - Chương 198. Tôi Cũng Tin Trí Thức Phó

Chương 198. Tôi cũng tin trí thức Phó Chương 198. Tôi cũng tin trí thức Phó

Chương 198: Tôi cũng tin trí thức Phó

“Nhị Trụ nhà tôi học hành tiến bộ nhiều đều là nhờ thầy Phó chỉ dạy rất tốt, đổi cái gì? Đại đội chúng ta không có người nào có học vấn cao hơn thầy Phó, đổi rồi ngược lại chính là hại trẻ con!”

Lý Thanh Lê: Mụ nội nó! Sao lại trừng mắt nhìn tôi nữa! Tôi chỉ nói bừa một chút thôi, có chọc ai trêu ai đâu?

“Năm kia tôi mất năm đồng tiền, tưởng rằng chắc chắn không tìm lại được nữa, khi ấy khóc thảm thiết lắm, ai ngờ trí thức Phó lại tặng cho tôi, cho nên tôi tin nhân phẩm của trí thức Phó, con tôi lớn rồi, tôi sẽ nhờ trí thức Phó làm giáo viên cho nó, tôi tin cậu ấy!”

“Tôi cũng tin trí thức Phó…”

Lý Thanh Lê cũng bị thế trận này làm cho kinh hãi, cô không ngờ với tính cách lạnh lùng như vậy của Phó Bạch lại có nhân duyên tốt đến vậy ở đại đội, cô hoàn toàn không cần lo lắng người ta một thân một mình sẽ bị bắt nạt, rõ ràng là mình nghĩ nhiều rồi, người ta vốn không cần mình đứng ra.

Lý Thanh Lê cho rằng chuyện này đến đây thôi, ai ngờ Triệu Ma Tử lại giống như con chó điên cắn chặt Phó Bạch không buông, lại ở đó nói ẩu nói tả.

“Cái thứ như Phó Bạch tốt cái mẹ gì, các người đều bị bộ dáng mặt người dạ thú của cậu ta lừa rồi, cậu ta, cậu ta còn lừa Nghênh…”

Còn chưa nói xong, vợ Triệu Ma Tử đã giơ tay tát một phát vào mặt ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Ma Tử, ông uống nước tiểu ngựa uống đến hỏng đầu óc rồi à, toàn nói mấy lời thối tha gì đâu… còn ngại chưa đủ mất mặt sao, mau về nhà cho bà!”

Vợ Triệu Ma Tử vừa kéo vừa đẩy vừa túm Triệu Ma Tử đi, Triệu Nghênh Xuân với đôi mắt hơi đỏ hoe chạy tới trước mặt Phó Bạch, cúi đầu nói một câu: “Xin lỗi…”

Nói xong, người cũng nhanh chóng chen qua đám đông chạy mất.

Lý Thanh Lê lạnh lùng nhìn màn tương tác giữa hai người, cô cười lạnh, đôi mắt tức đến đỏ ngầu.

Cô không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, con người Phó Bạch này cô cũng không muốn gặp nữa, cô chen qua đám người nói với anh cá Lý chuyện năm mươi cân lương thực, sau đó quả quyết rời đi.

Cô nổi giận đùng đùng đi về nhà, trên khoảng đất trống cách nhà họ Hứa không xa bị người túm cổ tay kéo lại từ phía sau.

“Lê Tử…”

Lý Thanh Lê không quay đầu cũng biết người thở gấp sau lưng mình là ai.

“Buông ra!” Cô quay đầu lại tức giận nhìn Phó Bạch.

Bàn tay nắm cổ tay cô ngược lại càng chặt hơn: “Không phải như em nghĩ đâu, Triệu Nghênh Xuân… anh và cô ta không có bất cứ quan hệ gì cả.”

Lý Thanh Lê chợt bật cười, cong đôi mắt lại hiện ra cái lúm đồng tiền, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Em tin.”

Hàng mi của Phó Bạch hơi run: “Vậy?”

Lý Thanh Lê nghiêng đầu, thấy bộ dáng anh buồn cười, mới hỏi: “Cho nên, chuyện này có liên quan gì đến em?”

Gương mặt của Phó Bạch đột nhiên trắng bệch.

Lý Thanh Lê gỡ từng ngón tay của Phó Bạch ra, rút cổ tay của mình về một cách không hề lưu tình, cô cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu rời đi, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không để lại cho anh.

Tuy rằng cô đã cố gắng không nghĩ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Phó Bạch nữa nhưng tâm trạng của cô vẫn bị ảnh hưởng, cho dù anh cả Lý gánh năm mươi cân lương thực đó về, buổi tối bà Điêu thêm món cho cô nhưng cô vẫn không thể nào vui nổi, lượng cơm vẫn bị ảnh hưởng.

Cũng là khi ấy cô mới phát hiện ra, hóa ra cái thứ như tình cảm này thật sự không phải thứ gì tốt, luôn khiến người lúc thì vui vẻ lúc thì buồn bã, hoàn toàn không khống chế được.

Buổi tối cô về phòng ngồi xuống bên bàn ba ngăn kéo, nhìn mảnh sân tối tăm trước cửa sổ đến ngây người, qua một lúc, Lý Nhị Nha gõ cửa phòng cô.

“Cô út…” Lý Nhị Nha nhỏ tiếng gọi một câu.

Lý Thanh Lê buông tay đỡ trán xuống, buồn bực hỏi: “Sao thế? Tâm trạng của cô không tốt, khuyên cháu không có việc gì tốt nhất tránh xa cô một chút.”

Lý Nhị Nha lại không hề nhúc nhích, lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Cô út, gần đây tâm trạng cô không tốt là vì thầy Phó phải không?”

Ánh mắt của Lý Thanh Lê chợt sắc bén vô cùng, nhìn Lý Nhị Nha trước mặt nhưng không nói gì.

Lý Nhị Nha nuốt mấy ngụm nước miếng, không dám nhìn vào mắt Lý Thanh Lê: “Cô út, cháu nghe cô Khổng nói, cha của thầy Phó vốn có khả năng được ra ngoài, nhưng lại có người xấu nhắm vào ông ấy, hình như tình hình của ông ấy còn nguy hơn lúc trước, có lẽ thầy Phó vì chuyện của cha mình…”

Lý Thanh Lê cúi mắt nhìn mặt bàn nửa cũ, không đoán ra được tâm trạng, đáp: “Cô biết rồi, cháu về ngủ đi.”

Đợi Lý Nhị Nha ra ngoài rồi, Lý Thanh Lê dứt khoát nhoài người lên mặt bàn, vùi đầu vào khuỷu tay, mở to đôi mắt ngây người.

Bình Luận (0)
Comment