Chương 199: Chẳng nói gì hết
Thông qua phản ứng của Phó Bạch hôm nay, cô có thể cảm giác được anh cũng thích mình, nhưng đối mặt với ám thị minh thị của mình, từ đầu đến cuối anh lại thờ ơ, thậm chí còn đẩy mình ra ngoài. Nhưng qua những lời vừa rồi của Lý Nhị Nha cô cũng biết được chân tướng rồi, hóa Phó Bạch từ chối cô cũng là vì chuyện của cha mẹ anh, sợ liên lụy đến cô.
Nhưng vào một khắc cô biết được chân tướng này, trong lòng cũng không hề cảm động, ngược lại chỉ có cơn giận vô biên!
Rốt cuộc Phó Bạch coi cô thành gì? Lại coi tình cảm của cô thành gì? Anh cũng không thèm hỏi mình đã tự ý đưa ra quyết định thay cô, anh dựa vào cái gì? Hơn nữa anh biết mình cần gì sao? Anh không biết, không nói sau này sóng gió qua đi, tương lai của anh cũng không hề bị ảnh hưởng, mà cho dù có thật sự bị ảnh hưởng thì sau này hai người bọn họ dựa vào nhau sống cuộc sống bình yên, không phải cũng được hay sao? Thế giới này cũng không phải tất cả mọi người đều có thể sống một đời oanh liệt và đủ ngoạn mục.
Nhưng Phó Bạch lại chẳng nói gì hết.
Anh không nói cũng thôi đi, nếu ngay cả dũng khí thừa nhận tình cảm của mình cũng không có, vậy loại đàn ông này cũng không đáng để Lý Thanh Lê cô thích!
Vài ngày sau đó Lý Thanh Lê thường xuyên gặp được Phó Bạch trên đường, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho anh, cô nghĩ, nếu Phó Bạch đã chọn không liên lụy mình vậy dứt khoát cắt đứt sạch sẽ, cô không thích dây dưa lằng nhằng, chỉ tổ phiền não mà thôi.
Hôm nay tan làm Lý Thanh Lê dạo một vòng lớn, từ trên cầu đá vòng về nhà, chỉ là không ngờ khi đi ngang qua khu ký túc xá thanh niên trí thức bất cẩn đụng phải Phó Bạch, ai ngờ lúc băng qua nhà họ Hứa lại nghe thấy tiếng cãi nhau rõ ràng truyền ra từ trong khu ký túc xá thanh niên trí thức bên kia sông, cô dừng bước chân nghe một lúc, thấp thoáng nghe được hình như là Đường Nhã và Tô Nhân đang cãi nhau.
Có náo nhiệt có thể xem, hoặc là náo nhiệt liên quan đến Tô Nhân, Lý Thanh Lê lập tức không buồn bã âu sầu nữa, vội vung bước chân chạy một đường qua cầu gỗ tới sân ký túc xá thanh niên trí thức, vừa vặn trùng hợp lại gặp mặt Phó Bạch.
Đối với cô mà nói, trước đây gặp được gọi là có duyên, bây giờ gặp phải chính là nghiệt duyên, là xúi quẩy!
Cô liếc mắt lướt qua mặt anh mà không có bất cứ biểu cảm gì, như thể đang nhìn một người xa lạ, tốc độ cũng không hề giảm chút nào, nhanh chóng tới cổng ký túc xá thanh niên trí thức nữ.
“Tiểu Nhân, Tiểu Nhã, mỗi người bớt nói một câu đi, đừng để người ngoài tới đây xem trò cười!” Vương Tĩnh Vân ở giữa Tô Nhân và Đường Nhã, rơi vào thế khó xử.
“Tôi nói, muốn mất mặt cũng không phải tôi mất mặt, mà là Tô Nhân cô ta!” Đường Nhã nổi giận đùng đùng nói với Tô Nhân.
Tô Nhân cũng không cam lòng yếu thế: “Tôi đi ngay ngồi thẳng, không sợ người khác nói. Ai giống như cô, trước đây nói sống chết gì cũng không ở lại nông thôn, có cơ hội chắc chắn phải về thành phố, bây giờ lại đi lừa tình cảm của anh Thành Dương, cô là cái thá gì?”
“Đây là chuyện giữa tôi và Lý Thành Dương, anh ta không ngại còn đến lượt cô tới quản sao? Nhà cô ở biển à, quản rộng như vậy! Còn cả anh Thành Dương cơ đấy? Các cô thân lắm sao?” Đường Nhã khoanh tay, lạnh lùng chế nhạo.
Tô Nhân cười lạnh: “Tôi chẳng biết cô dùng cách gì lừa được anh Thành Dương, nhưng có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu, cô hoàn toàn không xứng với anh ấy!”
Đường Nhã như thể nghe được chuyện gì đó vô cùng nực cười: “Tôi không xứng vậy cô xứng chắc? Cũng không nhìn xem cả gia đình cô có đức hạnh gì, một đám bọ hút máu! Nếu như Lý Thành Dương lấy cô mới là xúi quẩy!”
“Cô!”
Lý Thành Dương ở bên ngoài bận việc vài ngày, hôm nay mới trở về đội sản xuất, vừa đến cổng thôn nghe nói ký túc xá thanh niên trí thức đang cãi nhau, anh ta vội vàng chạy tới bên này.
Anh ta vừa vào sân thanh niên trí thức, còn chưa chen người vào được đã bị Đường Nhã nhìn thấy, đôi mắt của cô ta bốc lên lửa giận, buông cánh tay, chất vấn Lý Thành Dương: “Lý Thành Dương, không phải anh nói muốn kết đối tượng với tôi sao? Cả ngày Tô Nhân này cứ anh Thành Dương, anh thành Dương là thế nào hả? Có phải anh muốn đứng núi này trông núi nọ không?”
Quần chúng hóng hớt Lý Thanh Lê ở một bên nghe được cũng nhượng bộ lui binh, tuy rằng đuổi được một Tô Nhân, nhưng chị năm tương lai này của cô hình như cũng không phải người có tính cách tốt gì.
Chỉ là không biết anh năm rất có thủ đoạn này của mình có thể khống chế được người ta không.