Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200. Đường Nhã Đã Có Vị Hôn Phu Rồi

Chương 200. Đường Nhã đã có vị hôn phu rồi Chương 200. Đường Nhã đã có vị hôn phu rồi

Chương 200: Đường Nhã đã có vị hôn phu rồi

Chỉ thấy Lý Thành Dương xoa mũi, đi đến đứng bên cạnh Đường Nhã, đối diện với Tô Nhân và nói: “Đồng chí Tô Nhân, Đường Nhã là vợ tương lai của tôi, tôi sợ cô ấy hiểu lầm, sau này cô gọi tôi là đồng chí Lý Thành Dương là được, cảm ơn.”

Từ góc độ của Lý Thanh Lê có thể nhìn thấy rõ đáy mắt của Tô Nhân rưng rưng nước mắt, từ đó có thể thấy lực sát thương từ một câu nói này của Lý Thành Dương lớn bao nhiêu, đặc biệt là câu “vợ” đó quả thật chính là nhát đao đâm vào tim cô ta.

Lý Thanh Lê đang đoán Tô Nhân sẽ buồn bã cỡ nào, lại không ngờ sau khi cô ta chảy hai hàng lệ trong veo, nước mắt còn lại đều nhịn về hết, ánh sáng trong đáy mắt càng kiên nghị hơn một phần, một ngón tay chỉ vào Đường Nhã, chất vấn từng câu từng chữ một: “Đường Nhã, Thành Dương… Lý Thành Dương tốt với cô như vậy, cô đã giải thích chuyện của mình cho anh ấy chưa?”

Vẻ mặt của Đường Nhã cứng đờ, ánh mắt lóe lên một tia.

Lý Thành Dương lại nở nụ cười: “Đồng chí Tô Nhân, cảm ơn cô có lòng tốt như vậy, nhưng chuyện của tôi và Tiểu Nhã, tôi không hy vọng có người ngoài nhúng tay vào, cho nên vẫn mời cô sau này đừng quản nữa, được không?”

Trên mặt anh ta mang theo nụ cười nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt, rõ ràng có hơi bất mãn.

Ngay sau đó, Tô Nhân chỉ về phía Đường Nhã, cao giọng nói một cách vô cùng rõ ràng: “Đường Nhã đã có vị hôn phu rồi! Chuyện này cô ta cũng nói cho anh rồi sao, Lý Thành Dương?”

Bầu không khí trong ký túc xá lập tức rơi vào ngưng trệ.

Lý Thanh Lê đang xem hăng say, đột nhiên có một bàn tay ở bên cạnh duỗi tới, trong tay còn cầm một lá thư, cô thuận tiện nhìn theo thư lại trông thấy gương mặt của Lý Đại Nha.

Lý Thanh Lê: “Của cô hả?”

Lý Đại Nha thấy cô không có ý định nhận mới nhét thẳng vào tay cô, vui vẻ bảo: “Cô út, đây là thư người trong thôn mang giùm cô, cháu thấy bên trên viết Đỗ Văn Thanh nên trực tiếp lấy cho cô, cô mau mở ra đọc đi, xem có phải cán sự Đỗ hẹn gặp cô không?”

Lý Thanh Lê cầm thư, cảm nhận rõ ràng có ánh mắt như thiêu đốt rơi lên mu bàn tay mình.

Trận cãi nhau ở khu ký túc xá thanh niên trí thức lặng lẽ chấm dứt, Lý Thanh Lê bước vào rừng trúc bên cạnh, trừng mắt nhìn Lý Đại Nha đi theo rình mò, mở thư ra mà chẳng hiểu gì.

Trong thư cũng không nói gì cả, chỉ là Đỗ Văn Thanh chia sẻ tình hình gần đây của mình và nói một vài chuyện thú vị trong cuộc sống, cuối cùng hỏi thăm cô dạo gần đây sống thế nào, chỉ là thư qua lại giữa bạn bè, có chừng mực, không có bất cứ chỗ nào không ổn thỏa.

Nhưng không phải cô đã kêu mẹ cô nói với cậu cả mình không xem mắt nữa rồi sao, tại sao Đỗ Văn Thanh còn muốn viết thư cho mình? Lẽ nào anh ta thật sự cần một người bạn như mình? Còn nữa… thật ra mẹ cô hoàn toàn chưa nói chuyện này với cậu cả sao?

Lý Thanh Lê sa sầm mặt mũi, với sự hiểu biết của cô về mẹ thì đây là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Cô cất lá thư vào trong phong thư, đột nhiên bên cạnh nhảy ra một người, một tay nắm cổ tay cô sải bước như sao băng đi vào trong rừng, Lý Thanh Lê muốn giãy ra nhưng sức của người đàn ông quá lớn, lại nắm rất chặt, cô giãy rất lâu cũng chỉ tổ phí công, đành mặc cho đối phương dẫn mình vào trong rừng trúc.

Cuối cùng hai người đi tới một nơi yên tĩnh trong rừng trúc, chưa đợi Lý Thanh Lê mở miệng, Phó Bạch đã buông cổ tay cô ra.

Hai người đứng đối diện nhau, bốn mắt va chạm, chẳng ai nói gì cả, chỉ có tiếng gió trong rừng thổi “vi vu.”

Lý Thanh Lê nhìn anh một lúc đột nhiên quay người định đi, Phó Bạch tiến lên hai bước lại nắm tay cô.

“Lý Thanh Lê, em cứ nhất định phải như vậy sao?” Đôi mắt của Phó Bạch u ám, giọng nói hơi khàn, hoàn toàn không còn trong trẻo êm tai như trước nữa.

Lý Thanh Lê không muốn quay đầu mà vẫn duy trì tư thế giăng co này, đồng thời dùng sức giật cổ tay mình về.

“Anh cứ túm đến năm sau, anh không muốn buông, em không thể thoát được đâu.”

Nghe thấy trong lời của Phó Bạch vậy mà còn có cả ý cười, trong lòng Lý Thanh Lê nổi lửa, cô nghiến răng, quay người đá một cái vào chân Phó Bạch, một cước không đủ trút giận còn định đá cước thứ hai, thứ ba, Phó Bạch chỉ có thể tránh đi liên tục lùi về sau.

Bình Luận (0)
Comment